TẬN HIẾN - Trang 39

Chúng tôi hối hả ra khỏi tòa nhà, nóng lòng thực hiện kế hoạch. Tôi

không thể không nhận xét với Adrian, “Chắc anh phải sử dụng rất nhiều
năng lực linh hồn để khiến các giám hộ gặp ảo giác”.

“Phải”, anh thừa nhận. “Đã lâu lắm rồi anh không đủ sức làm thế.

Chắc Lissa thì có thể khiến cả tá giám hộ nghĩ họ nhìn thấy ma. Còn anh?
Chỉ làm vài người quên đi Mikhail và Eddie. Thế nên chúng ta mới cần một
người dễ nhớ để thu hút sự chú ý, và Dimitri là kẻ giơ đầu chịu báng lí
tưởng”.

“Vậy à, cảm ơn anh”. Tôi siết nhẹ tay Adrian. Khi hơi ấm truyền qua

chúng tôi, tôi không muốn nói với anh rằng tôi còn lâu mới được tự do. Câu
nói ấy sẽ phá hỏng mất bản hùng ca của anh. Tuy còn nhiều trở ngại trước
mặt, tôi vẫn cảm ơn anh đứng ra thế này và tôn trọng quyết định đi theo kế
hoạch vượt ngục.

Adrian nhìn tôi thật lâu. “Ờ, lẽ ra anh phải điên khùng mới đúng nhỉ?”

Một tia nhìn yêu thương ánh lên trong mắt anh. “Không có nhiều thứ anh
không dám làm vì em. Anh càng ngớ ngẩn càng tốt”.

Tới sảnh chính, tôi nhận ra Eddie đã nói đúng về sự canh gác của giám

hộ. Hành lang và các phòng gần như bị bỏ trống. Không tốn thời gian nhìn
lại, chúng tôi vội vàng ra cửa, không khí trong lành khiến toàn thân tôi đầy
sức lực.

“Giờ thì sao?” Tôi hỏi những kẻ giải cứu mình.
“Giờ ta tới chỗ xe đi trốn”, Eddie đáp.
Ga ra ô tô không xa, nhưng cũng chẳng gần. “Chúng ta phải đi qua rất

nhiều khu đất trống”, tôi nhận xét. Tôi không nói gì tới vấn đề hiển nhiên:
bị hạ sát nếu bị phát hiện.

“Anh sẽ sử dụng linh hồn khiến chúng ta trông mờ ảo và khó nhận ra”,

Adrian trả lời. Lại một bài thử thách pháp thuật khác. Anh khó lòng làm
được hơn nữa. “Sẽ không ai nhận ra chúng ta, trừ phi họ dừng lại nhìn trực
diện”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.