TẬN HIẾN - Trang 73

Bảy

VẤN ĐỀ LÀ, TẤT NHIÊN, chẳng mấy chốc tôi cũng lạc trong bóng

tối.

Sau nhiều năm sống ở Montana hoang dã, tôi đã quen với cảnh màn

đêm nuốt chửng người đi đường ngay sau khi bước ra khỏi nơi có dấu hiệu
mờ nhạt nhất của nền văn minh. Tôi cũng đã quen với cảnh lang thang
trong những ngõ ngách của rừng già. Nhưng địa hình nơi học viện Thánh
Vladimir đã rất quen thuộc. Còn khu rừng của Tây Virginia hoàn toàn xa lạ,
và tôi mất phương hướng hoàn toàn.

Sau khi tin chắc mình đã đi cách nhà nghỉ một đoạn đủ xa, tôi dừng lại

nhìn quanh. Côn trùng ban đêm kêu rả rích, không khí mùa hè ẩm ướt ngột
ngạt. Nhìn qua những tán cây, tôi thấy bầu trời lấp lánh sao, không vương
chút ánh đèn thành phố. Tôi cảm thấy mình như kẻ sống sót nơi hoang dã,
liền chăm chú quan sát để tìm ra chòm sao Đại Hùng, từ đó chỉ ra hướng
nào là hướng bắc. Dãy núi Sydney dẫn chúng tôi vượt qua lúc trước nằm ở
hướng đông, nên hiển nhiên tôi không muốn đi về hướng cũ nữa. Nếu tiếp
tục đi về hướng bắc, may ra tôi sẽ gặp một đường quốc lộ và đi nhờ xe
hoặc đi bộ để trở về với thế giới văn minh. Kế hoạch không kín kẽ cho lắm,
nhưng không phải là kế hoạch tệ nhất tôi từng vạch ra, từ xưa đến nay.

Tôi không ăn vận để đi bộ đường dài, nhưng khi mắt dần quen với

bóng tối, tôi đã tránh được hầu hết cây cối và chướng ngại vật. Ra khỏi thị
trấn bằng đường nhỏ thì nhanh hơn, nhưng đó cũng là điều Dimitri cho
rằng tôi sẽ lựa chọn.

Tôi bước tiếp về hướng bắc theo một nhịp độ vững vàng trong tiềm

thức. Tôi nhận thấy đây là thời điểm thuận lợi để tới thăm Lissa, vì tôi có
nhiều thời gian và không bị các giám hộ truy bắt. Tôi trượt vào tâm trí cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.