TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 132

Tôi theo ánh mắt của cô ấy, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Cố Nam

Phong đang đứng phía sau lưng tôi, sắc mặt hắn cũng rất khó coi.

Cố Nam Phong thấy tôi nhìn hắn thì liền cười nói: "Em đừng nghe cô ấy

nói bậy, Phong Trà đã quen nói linh tinh. Trở về ta sẽ dạy dỗ cô ấy một
trận."

Phong Trà ủy khuất, liếc mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, tôi là

cảm thấy cô ấy..."

"Cô đừng nói nữa, tự trở về chịu phạt đi." Đây là lần đầu tôi tôi thấy Cố

Nam Phong nổi giận.

Vành mắt Phong Trà đỏ hoe, không dám lại làm càn, chỉ trước khi đi cô

ấy vẫn hung hăng trừng mắt với tôi. Nhìn bề ngoài trông Cố Nam Phong rất
ôn nhu, không ngờ lúc hắn nóng giận lại làm người ta sợ hãi đến như vậy.

Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi nhỏ giọng nói: "Cô ấy

nói..."

Tôi còn chưa nói xong, Cố Nam Phong đã cắt ngang lời nói của tôi...,

"Cô ấy nói luyên thuyên đó, em đừng tin."

Hình như là sợ tôi không tin, hắn lại nói thêm một câu: "Chúng ta chỉ

mới quen nhau, nếu như ta thật sự đã sớm biết em, vậy sao ta lại chẳng có
một chút ấn tượng nào hết vậy."

Tôi cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lí. Thấy không còn chuyện gì nữa

thì bọn họ liền rời đi. Ngày mai tôi phải trở về trường học để bắt đầu một
cuộc sống bình thường. Dần dần mọi người cũng sẽ quên sự việc phía sau
núi, giống như mọi chỉ như một giấc mơ. Mặc dù linh hồn của Tạ Linh
Linh vẫn còn, thế nhưng tôi không có năng lực tìm được cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.