TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 244

"Trả lại cho tôi."

Nói xong tôi định đi tới cầm lấy miếng ngọc bội, nhưng Lý Nhất Phàm

lại giơ tay cao lên: "Trả lại cho cô cũng không phải là không thể, nhưng mà
ta muốn cô làm giúp ta một chuyện."

Tôi rất ghét hắn làm như vậy với tôi, hơn nữa bình thường hắn vẫn rất dễ

ở chung, nên tôi liền châm chọc: "Anh lợi hại như vậy, có thể lấy cắp đồ
của ngừi khác mà không phát một tiếng động nào, còn có cả bản lĩnh ép
người ta phải kết minh hôn với mình, anh lợi hại như vậy sao không tự
mình làm luôn đi?"

Lời này vừa nói ra khỏi miệng thì tôi đã hối hận rồi, bởi vì sắc mặt Lý

Nhất Phàm đã âm u đến cực điểm rồi. Bầu không khí xung quanh cũng
giảm xuống, hắn chậm rãi đi vè phía tôi, tôi cảm thấy thực sự rất sợ hãi:
"Anh đừng tới đây, tôi kêu lên đó."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi cũng biết rõ nhất định Hạ Dương

sẽ không nghe thấy tiếng tôi gọi. Lý Nhất Phàm ép tôi vào sát tường, hắn
nhấc một tay lên cằm tôi, mặt hắn cũng từ từ tiến lại gần về phía tôi. Tôi cố
gắng nghiêng đầu đi, không muốn để hắn đụng vào tôi.

Ngay lúc khoảng cách giữa và hắn chỉ còn 1cm thì hắn đột nhiên nở nụ

cười: "Tôi chính là người như vậy đó, cô có bản lĩnh phản kháng không?"
Hắn nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn hắn. "Loại người như cô, suốt
ngày phụ thuộc vào người khác thì có tư cách gì nói ta?"

Trong mắt hắn chứa đựng sự khing thường làm đáy lòng tôi tổn thương

sâu sắc, tôi không thể không thừa nhận, những lời hắn nói đều là sự thật.
Tôi quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn. Lý Nhất Phàm cười đến tà mị:
"Nhớ kỹ loại cảm giác bị sỉ nhục này, nó có thể... kích thích cô bộc phát
khả năng đó." Nói xong câu đó, Lý Nhất Phàm thả tôi ra, rồi ném một cái
gì cho tôi. Tôi đưa tay ra bắt lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.