TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 290

Đại khái là khoảng chín giờ tối, ba chúng tôi đi tới miếu đạo sĩ, lén lút đi

tìm căn phòng của bà cô. Bởi vì trước kia tôi cũng chưa từng tới nơi này,
nên tôi cũng không biết bà cô ở căn phòng nào. Nhìn cái miếu này hơn 30
căn phòng, trong lúc nhất thời ba người chúng tôi không biết tìm bắt đầu từ
đâu.

"Như vậy đi," Cố Nam Phong quay sang nói với Hạ Dương: "Chúng ta

chia nhau ra hành động, ai tìm thấy trước thì gọi cho người còn lại."

"Điện thoại để im lặng thì làm sao biết người kia gọi?" Tôi có chút buồn

bực.

Hạ Dương liếc mắt, nhìn tôi với vẻ khinh thường: "Điện thoại im lặng,

thế cô không trông thấy đèn lóe sáng à, chẳng lẽ đến cái này mà cô cũng
không biết?"

Tôi im lặng không dám nói gì, thậm chí ngay cả thằng nhóc Hạ Dương

này tôi cũng không bằng. Nhớ ngày đó là tôi đã dạy hắn cách sử dụng điện
thoại đó.

Cố Nam Phong cười với tôi: "Không phải “Chúng ta" mà là chúng ta."

Nói xong hắn chỉ hắn và Hạ Dương, nhưng không chỉ đến tôi.

"Dựa vào cái gì chứ?" Tôi bất mãn nói: "Em cũng muốn đi tìm giúp."

Hạ Dương kéo tôi đến một chỗ kín đáo: "Cô ngoan ngoãn ngồi ở đây

chờ. Cái gì cô cũng không biết, nên rất dễ bị phát hiện đấy."

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nên đành thất vọng nói: "Tôi biết rồi, hai người

mau đi đi."

Cố Nam Phong cởi áo ngoài trên người ra, rồi choàng lên người tôi. Bọn

họ đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi ngồi ẩn nấp ở chỗ này. Cái miếu mà bà
cô quản lỹ cũng thật lớn, nhìn trông rất khí phái. Đã đầu mùa đông rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.