TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 309

Sau khi tôi tiễn bà cô về nhà nghỉ ngơi, chờ ba mẹ tôi cũng đã ngủ say

nhưng tôi và Cố Nam Phong đều không buồn ngủ chút nào, hai chúng tôi
đứng lẳng lặng ở trong sân. Tôi quay đầu nhìn Cố Nam Phong, hắn cũng
đang nhìn tôi. Tôi nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt, sợ hắn giống
như Lý Tú Hoàng, một ngày nào đó hắn sẽ biến mất khỏi thế gian này, và
tôi và hắn sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa

Sáng sớm hôm sau tôi đi gọi bà cô dậy ăn cơm thì tôi phát hiện trong

phòng của bà cô không có người, chỉ để lại một tờ giấy. Trên thư nói, năm
đó có một người mặc áo đen cho bà cô cái bùa chú đó, bà cô chỉ biết đó là
một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, còn những thứ khác thì bà cô
cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng bà cô cảm thấy đó có thể là người của âm
sơn phái. Nhưng đó có thể là nguwoif có địa vị cao trong âm sơn phái, dù
sao trong âm sơn phái có rất ít người có bùa chú đó. Trên thư bà cô cũng đã
thừa nhận những lỗi lầm mà bà đã phạm phải, bà cô xin lỗi tôi và Cố Nam
Phong.

Cuối cùng, bà cô còn nói cho tôi cái thanh kiếm ở trong phong của bà, để

tôi dùng nó phòng thân. Nhìn nội dung trên thư, trong lòng tôi có một dự
cảm chẳng lành. Tôi vội vàng đi tới căn phòng của bà cô ở miếu đạo sĩ,
nhưng trong phòng cũng không thấy bóng dáng của bà cô đâu. Sau khi để
lại bức thư kia, bà cô có thể đã đi đâu?

Hỏi mọi người ở trong miếu thì bọn họ đều nói chưa gặp bà cô. Tôi cũng

không định hỏi lại bọn họ, tôi bảo bọn họ nhanh chóng chia nhau ra tìm bà
cô. Nếu không nhanh thì không kịp nữa rồi.

Đúng lúc này, có người vội vội vàng vàng chạy tới, hô to: "Không xong

rồi, không xong rồi, quán chủ treo cổ tự tử rồi."

"Ngươi dám nói lung tung cái gì đó, xem ta xé nát miệng ngươi bây

giờ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.