TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 317

Nói đến đây, hắn ngừng một chút, nhìn tôi cười lạnh nói: "Ngươi vẫn nên

nói rõ cho ta biết, lão thái bà kia có quan hệ gì với ngươi?"

Những lời này của hắn làm tôi có chút hồ đồ. Lão thái bà nào? Chẳng lẽ

hắn đang nói tới bà cô sao?

"Không phải bà cô của tôi đã bị các ngươi hại chết rồi sao? Chẳng lẽ các

ngươi còn không biết lai lịch của bà ấy?"

Vừa dứt lời, Tiểu Vương bất chợt tát tôi một cái: "Con mẹ nó ngươi

đừng có mà giả bộ hồ đồ, chúng ta nói tới ai trong lòng ngươi tự biết rõ!"

Tôi bị cái tát của hắn làm cho hai mắt hoang mang, lỗ tai cũng ong ong,

cmn, hắn ra tay nặng như vậy! Chờ đến khi hắn rơi vào tay tôi, tôi sẽ đánh
hắn đến nỗi ba mẹ hắn không nhận ra hắn nữa thì thôi!

Lão Vương cười chỉ vào Tiểu Vương, khích lệ tôi: "Hắn cũng không

phải là kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc, ngươi sớm muộn gì cũng phải
nói, không bằng bây giờ nói luôn, tránh phải chịu nhiều đau đớn."

Cái này tôi thật sự không biết. Bọn họ không nói, tôi cũng không biết là

có chuyện này. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nói chuyện với
bọn họ, tùy ý để bọn họ giày vò.

Lão Vương lặng lẽ lùi về sau, ra hiệu cho Tiểu Vương tiến lên. Tiểu

Vương đi đến trước mặt tôi, không chút khách khí định đánh tôi thật mạnh,
ngay lúc hắn muốn chạm vào tay tôi thì hắn ta đột nhiên kêu lên một tiếng
rồi ngã gục xuống đất. Lão Vương kinh sợ, vừa ngẩng đầu lên, Hạ Dương
đã chĩa kiếm muốn đâm vào người hắn.

"Đợi một chút, đừng giết hắn!"

Tôi vội vàng ngăn cản Hạ Dương, mặc dù Hạ Dương đã đâm vào ngực

lão Vương, nhưng hồn phách bên trong hắn cũng không lập tức biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.