TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 319

có chuyện gì đâu.

Lúc tan học, ở toa-lét có khá nhiều người, tôi cũng phải chờ khá lâu mới

có chỗ. Giải quyết xong, tôi muốn mở cửa toa-lét ra nhưng không thể nào
mở được. Tôi rõ ràng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của nữ sinh, tôi nghĩ
đây là trò đùa dai của ai đó.

"Ai đang ở bên ngoài kéo cánh cửa vậy? Có thể buông cửa ra được

không?"

Tôi liên tiếp hỏi vài câu, nhưng bên ngoài không có ai đáp lại. Tình

huống này có chút không đúng nha! Cho dù là giỡn chơi thì tối thiểu ngoài
cửa cũng sẽ có người đáp lại chứ? Hiện giờ tôi không nghe được ngoài cửa
có ai đang nói chuyện nữa, giống như chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi,
tất cả mọi người đã biến mất. Không có khả năng! Lúc tôi vào phòng vệ
sinh, bên ngoài có rất nhiều người đang đứng chờ.

Tôi có chút sợ hãi, bắt đầu la to. Tôi hỏi có ai nghe thấy tôi nói không,

sao tôi lại không mở cửa ra được. Đáp lại tôi, vẫn là sự yên tĩnh đến đáng
sợ. Ngay lúc tôi cho rằng không có ai, thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng
giày cao gót “cộp, cộp, cộp." Âm thanh đó dừng trước cửa phòng toa-lét tôi
đang ở, xuyên qua khe cửa phía dưới, tôi thấy một đôi giày cao gót màu đỏ
sẫm ở đó. Giày cao gót màu đỏ? Đây thường là phụ kiện của các ma nữ!
Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, ngoài cửa có một nữ quỷ mặc quần
áo đỏ sậm, hai con mắt của cô ấy nhìn tôi đầy oán hận. Tôi và cô ấy không
thù không oán, cô ấy đứng ở trước cửa toa-lét chỗ tôi làm gì? Hẳn là cô ấy
muốn đi vệ sinh?

Tôi có chút bội phục chính mình, dưới tình huống như này mà tôi còn có

thể nghĩ ra chuyện như vậy. Tôi lui về phía sau một bước, lấy điện thoại di
động ra, gọi điện thoại cho Ngụy Quỳnh: "Ai đang ở ngoài cửa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.