TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 333

Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác xe ngừng, hẳn là có người lên xe,

người đó ngồi xuống bên cạnh tôi nhưng tôi cũng không có để ý, tiếp tục
ngủ. Nhưng người vừa lên xe có mang theo một đứa bé vẫn luôn khóc oa
oa, giọng của nó cũng lớn, nên làm tôi không ngủ nổi.

Thấy tôi tỉnh, người phụ nữ ôm đứa trẻ mũm mĩm, cười với tôi: "Thật

xin lỗi, thằng bé khóc làm ồn cô rồi."

"Không sao, trẻ con mà."

Tôi nhìn đứa bé kia, toàn thân trắng trẻo mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Tôi nở nụ cười với nó, muốn trêu chọc nó. Nó cũng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh
lại, thì ngừng khóc một lát, sau đó lại nhìn tôi kêu gào oa oa.

Tôi sờ sờ mặt, nghĩ đến đêm qua tôi không ngủ, chắc là hai mắt quầng

thâm của tôi đã dọa thằng bé này rồi. Nhưng nghĩ lại tôi lại thấy có gì đó
không đúng. Nhìn nó trông không giống như đang nhìn tôi, mà là nhìn ra
ngoài cửa sổ.

Không thể nào, con đường này, ngoài cửa sổ ngoại trừ đồng ruộng mênh

mông thì hình như cũng không có cái gì khác nữa. Tôi nhìn theo tầm mắt
của thằng bé.

"Ah!!!" Sau khi nhìn thấy, tôi còn muốn hét lớn hơn thằng bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.