TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 107

Anh dừng lại, xoay người. Cô vội vàng chạy tới, đôi môi khép mở, lồng

ngực phập phồng.

Dường như Thẩm Hữu Bạch nghe thấy người kia thì thầm bên tai anh bằng

giọng nói giống hệt cô, ‘cô ấy không phải là của anh’.

Trong nháy mắt, trong đầu anh chợt bốc lên ý tưởng.

Khiến cô đi vào nhà anh, chia sẻ với cô suy nghĩ thật sự của anh. Sau đó,

nhốt cô lại.

Nếu cô muốn chạy trốn, vậy thì giết cô đi.

Ý nghĩ kinh khủng đó của anh bị ngăn chặn bởi mấy câu nói của cô.

Cuối cùng, khi đầu ngón tay anh tiến vào miệng huyệt, anh đã không còn

nhớ rõ âm thanh của người trong giấc mơ.

Chỉ có tiếng thở gấp gáp của Từ Phẩm Vũ.

Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi rung động như cánh bướm bị vướng trên

mạng nhện.

Tối hôm ấy, kể cả vài ngày tiếp theo, anh đều không mơ thấy gì.

Chỉ duy nhất một lần, mà cảm xúc về giấc mơ này lại không giống mọi khi.

Trong mơ, người ấy ôm lấy anh, không chế giễu, cũng không rên rỉ.

Cô cắn môi, cố kiềm chế ham muốn, trên mi mắt toàn là hơi nước.

Trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, “Như vậy có thoải mái không?”

P/S: Bản txt này hơi rối, đáng lẽ chương Ác mộng (3) nó phải nằm sau Ác

mộng (2) nhưng ko hiểu sao lại bị tụt xuống đây. Nói chung đọc thì vẫn hiểu bình
thường, chỉ là mạch truyện bị gián đoạn đôi chút thôi. Chương sau tớ sẽ làm pic
nhé, vậy nên bạn nào đọc bằng điện thoại thì nên chuyển qua đọc bằng máy tính
cho dễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.