Giọng anh khàn khàn, “Được.”
Cô định đứng lên, xóa bỏ cái âm thanh rên rỉ quấy nhiễu kia đi. Nhưng
Thẩm Hữu Bạch lại nắm lấy cánh tay cô, kéo một cái, thuận thế ấn xuống môi cô.
Môi cô ấm áp như dòng máu chảy trong cơ thể. Anh thở nặng nề, đầu lưỡi
đụng tới hàm răng cô, cô mở ra để anh tiến vào khoang miệng. Đầu lưỡi quấn
quýt, cánh tay kéo hông cô áp chặt cơ thể anh hơn nữa.
Nước bọt trong miệng hai người trao đổi với nhau, còn tràn ra khóe môi.
Tách khỏi môi cô, không khí lành lạnh hút vào khoang miệng nóng bỏng của anh.
Cô há miệng hít thở. Không khi quá lạnh, lạnh tới mức anh muốn tiến vào
khoang miệng ấm áp kia thêm lần nữa.
Cô chủ động tới gần, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói, “Người anh thơm quá,
có mùi sữa tắm.”
Thẩm Hữu Bạch hôn lên môi cô, nuốt nước bọt của cô, cướp đoạt tất cả mùi
vị trong miệng cô.
Tay anh hướng xuống dưới, kéo khóa quần, cáu kỉnh như một kẻ phạm tội
đang liều chết giãy dụa, còn cô là thẩm phán lương thiện.
Khi ngón tay hơi lạnh của cô móc ra dục vọng sưng lên, anh không thể kìm
chế được cứng người lại. Đầu lưỡi vẫn đang khuấy đảo trong miệng, cô nắm chặt
‘nó’, bắt đầu vuốt ve.
Thẩm Hữu Bạch cảm thấy tay mình không nên cản trở cô, thế nên anh đẩy
vạt áo lông của cô ra, xoa lên hông cô, phần bụng dưới, rồi đến ngực.
Cởi áo ngực của cô ra, bàn tay anh dán lên bầu vú, bắt đầu nhào nặn.
Cô nghẹn ngào rụt cổ lại, rời khỏi môi anh, trán cô dựa lên vai anh, dường
như không còn chút sức lực nào.