không khí chui vào cổ họng, dưới bụng như thể tìm được khe nứt, nguồn nhiệt
nóng bỏng trào ra ngoài.
Cô cắn môi, tay nắm áo anh khẽ run lên, suýt nữa không nhịn được thốt ra
tiếng rên rỉ. Từ Phẩm Vũ vội vàng nhìn anh, “Hiện giờ không được…”
“... Còn hơi đau.”
Cổ cô ửng đỏ, Thẩm Hữu Bạch nhìn chăm chú một lúc, sau đó cúi đầu liếm
láp tỉ mẩn.
Từ Phẩm Vũ rụt vai, nói khẽ, “Ngứa lắm!”
Thẩm Hữu Bạch ôm cô, nghiêng người cầm lấy hộp thuốc lá, đập ra một
điếu. Quần lót bị anh kéo, Từ Phẩm Vũ ngẩn người, định đỡ tay anh, ngược lại bị
anh kiềm chế. “Đừng nhúc nhích!”. Thẩm Hữu Bạch nói xong, ngón tay tách âm
thần, dùng điếu thuốc quệt một vòng ở miệng huyệt.
Anh ngậm điếu thuốc ướt lên môi, châm lửa. Ánh lửa vụt tắt, một làn khói
đắng bay ra, làm tâm tư Từ Phẩm Vũ rối loạn.
Cổ áo Thẩm Hữu Bạch bị cô túm hở ra xương quai xanh, phía trên là yết
hầu. Càng nhìn càng gợi cảm.
Từ Phẩm Vũ không dám nhìn lên trên nữa, sợ hãi mình sẽ bị mê hoặc, lại
thốt ra câu gì đó. Cô trở mình ôm chặt anh, mặt vùi vào ngực anh.
Thẩm Hữu Bạch vừa hút thuốc vừa vuốt ve sống lưng cô.
Ngày hôm sau, Từ Phẩm Vũ đứng trước gương, miếng gạc trên ngực thay
bằng băng dán hình vuông. Cô cài cúc áo đồng phục, lại khoác thêm một chiếc áo
lông. Sau khi nghiêng đầu sang một bên, thấy hai dấu hôn ở vị trí hơi cao trên cổ,
cô rầu rĩ suy nghĩ một chút, đành cài cả cúc áo cổ, xõa tóc vuốt lên đằng trước
mới có thể tạm che được.
Buổi chiều, ánh mặt trời đã dịu hơn. Từ Phẩm Vũ cầm chai nước khoáng đã
uống một nửa, đứng ngoài rào chắn xem đám người chơi bóng rổ.