TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 207

Thẩm Hữu Bạch thở hổn hển, “Từ Phẩm Vũ…” Giọng anh khản đặc, “…

Nhìn anh!”

Cô đang trong trạng thái ý loạn tình mê nhưng vẫn mở mắt ra.

Rèm cửa sổ khép kín, bên trong tối tăm. Đôi mắt Thẩm Hữu Bạch như có

thứ ánh sáng âm u nào đó, giống như dục vọng nuốt chửng con mồi, lại như vết
thương nhói đau nơi lồng ngực.

“A…” Cô kêu lên một tiếng, lập tức cắn răng lại. Dịch thể nóng bỏng bao

vây lấy vật kia của anh, hành lang vốn chật chội bỗng trở nên thông thuận hơn.

Sung sướng tràn ra tựa như nhạc giao hưởng, lúc trầm thấp lúc dồn dập.

“Ư…chậm một chút… A…” Tiếng cầu xin và rên rỉ của cô trộn lẫn với âm

thanh chuyển động của anh, nóng bỏng, mê say.

Kích tình đến tận cùng.

Một lần lại một lần va chạm, vành tai trắng nõn của cô đã hồng đến nhỏ

máu.

Tóc cô rũ xuống, như quấn lấy thần kinh anh, khó có thể kháng cự.

Chiếc xe hơi màu đen chạy khỏi học viện Đức Trí đã hơn 10 phút. Chu Khi

Sơn chợt phát hiện ra không thấy di động đâu. Cậu ta cẩn thận nghĩ lại liền nhớ
ra.

Di động bị quên ở phòng nghỉ bắt đầu rung lên nhưng không ai thèm để ý.

Chu Khi Sơn trả điện thoại lại cho lái xe, nói thêm “Quay về trường đi.”

Tới khi đứng trước cửa phòng nghỉ hội học sinh, cậu ta không khỏi sửng sốt.

Tiếng thở dốc tuy không rõ ràng, nhưng tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu thế này,
vừa nghe đã biết đang làm gì.

Cậu ta mở miệng, “Này này…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.