TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 270

Trợ lý của Thẩm Văn Tụng chính là mấy người đàn ông trông giống xã hội

đen kia. Sau khi ông đi, Thẩm Hữu Bạch dựa lên sô pha, nhắm mắt rít một hơi
thuốc.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm thận được ánh đèn, quy luật

của quả lắc đồng hồ, tay anh chìa ra ngoài sô pha, tàn thuốc đã sắp cháy tới ngón
tay.

Nhưng trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt của Từ Phẩm Vũ, cảm giác

mềm mại khi chạm vào ngực cô, tiếng rên rỉ của cô khi làm tình.

Càng nghĩ càng thấy phiền.

Mùi thuốc lá nồng nặc, ngón tay đã bỏng rát.

Ngày đi học tiếp theo, gió lạnh kêu gào ngoài cửa sổ, cành cây run rẩy ngăn

cách tầm nhìn. Giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Từ Phẩm Vũ gục
xuống bàn, nhìn cửa sổ phòng học ở đối diện.

Thẩm Hữu Bạch không tới trường, điện thoại di dộng cũng không thể liên

lạc được từ tối qua. Cô không biết có chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn không có
chút manh mối nào.

Từ Phẩm Vũ ngẩn người tựa lên tường, có người kéo cửa ra, cô liền quay

đầu lại theo bản năng. Không khí lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào, phất qua mặt cô,
lông tơ dựng thẳng lên, cô vội rụt cổ lại thì một chiếc khăn quàng cổ đã che trước
mặt. Một chiếc kẹo ông già Noel đột nhiên xuất hiện, “Merry Christmas!”

Hạ Tầm quơ quơ tay, cô liền đỡ lấy món quà, có chút kinh ngạc, “À, còn có

hai ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi.”

Hành lang luôn có người qua lại trêu đùa nhau, cậu ta cũng dựa vào tường,

tay đút túi quần, “Lần đầu em gặp chị cũng là vào tầm này, tuy Tử Huyên nói chị
không nhớ rõ nữa, nhưng em thấy dù sao cũng có thể thông cảm được, nếu là em
thì em cũng không để ý đến một đứa trẻ con làm gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.