TẶNG CHO THẨM HỮU BẠCH - Trang 74

Cô quay đầu lại liếc vội anh một cái rồi chạy đi ngay. Tuy không nhìn kĩ,

nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nụ cười của anh có chút cô đơn.

Cô đã từng nghĩ rằng, một ngày nào đó nhất định phải nói với Thẩm Hữu

Bạch rằng ‘khi cậu cười thật sự rất đẹp’.

Nhưng ngày hôm nay có cơ hội rồi thì Từ Phẩm Vũ lại chạy trối chết.

Ga tàu điện ngầm đang vào giờ cao điểm, người đến người đi tấp nập.

Trên sân ga, đối mặt với cửa kính, Từ Phẩm Vũ thất thần nhìn cái bóng màu

đen của mình. Đoàn tàu nhanh chóng lao đi, giống như xuyên qua vực sâu hết lần
này đến lần khác. Bên tai có rất nhiều âm thanh, tin tức, lời thoại trong phim ảnh,
tiếng người nói chuyện điện thoại.

Sắc trời đã tối một nửa, nửa còn lại giống như sắp bị mực nhuộm đen.

Cô ngẩng đầu lên nhìn cầu thang bằng thép, bảng hiệu đèn nê ông đỏ nhấp

nháy viết mấy chữ ‘cửa hàng bán đồ người lớn’.

Từ Phẩm Vũ hít sâu một hơi, bước lên cầu thang tạo thành tiếng vang leng

keng.

Cô vén mảnh vải đen che cửa lên, đi vào trong. Bên trong khá tối tăm, chỉ có

ánh đèn huỳnh quang màu lam.

Đủ loại roi da, vòng treo, dây thừng, nội y đinh tán.

Sau quầy là một người đàn ông đang ngồi chơi game, không hề chú ý tới cô.

Từ Phẩm Vũ đi tới một kệ đồ, tay cô sắp chạm tới hộp DVD có bề ngoài

nóng bỏng thì bên cạnh vang lên giọng nói.

“Em gái nhỏ, có muốn anh giới thiệu cho không?”

Cô rút tay về, quay đầu sang. Là người đàn ông lúc nãy ở sau quầy, trên môi

có gắn khuyên, trên mắt có hình xăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.