Cô ngẩn người, mếu máo, “Nói đi, anh muốn trả thù lao thế nào?”
Từ Phẩm Vũ đang ngồi, còn anh thì đứng. Từ trên cao nhìn xuống, anh thấy
cổ áo của cô không cài hết cúc, lộ ra đồ lót bên trong.
Thẩm Hữu Bạch không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Từ Phẩm Vũ vội vàng che ngực, lùi ra sau, “Ngoại trừ chuyện kia!”
Anh cúi đầu nở nụ cười, đi tới cạnh Từ Phẩm Vũ, kéo ghế ra ngồi xuống,
cầm bút lên.
Cô nhìn gương mặt nghiêng khi viết chữ của Thầm Hữu Bạch, hơi thất thần.
Lông mi của anh không dài lắm, nhưng rất dày, đặc biệt ở đuôi mắt. Gò má
gầy nhưng không thấy xương.
Từ Phẩm Vũ chợt xuất hiện một ý tưởng, vỗ lên vai anh, “Này.”
Cô thu hút sự chú ý của anh, chỉ ra sau lưng, “Anh nhìn kia, bươm bướm!”
Thẩm Hữu Bạch quay đầu lại theo bản năng, không có gì cả, khi quay về thì
Từ Phẩm Vũ nhân cơ hội hôn anh một cái.
Hôn lên môi.
Chỉ đụng chạm nhẹ nhàng trong nháy mắt, cô cười một cái rồi ngồi xuống
chỗ cũ.
Thẩm Hữu Bạch nhìn chăm chú vào môi cô một lúc, vẻ mặt không tốt lắm,
quay đầu đi, tiếp tục viết.
Từ Phẩm Vũ bị vẻ mặt của anh làm cho hơi hoảng sợ, cẩn thận hỏi, “Anh
giận rồi sao?”
Vài giây sau, anh đáp lại, “Không.” Thẩm Hữu Bạch thở dài một hơi, “Anh
đang kiềm chế.”