TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 502

gào thảm thiết, cũng không biết có bao nhiêu người vô tội phải mất
mạng.

Tào Tháo bỗng nhiên nhớ đến tộc đệ Tào Thuần của mình cũng

vẫn đang ở trong cung! Tào Thuần tuổi còn rất trẻ, lại ăn mặc trang
phục theo các hoàng môn thị lang, nếu gặp phải đám lính này, há lại có
thể được toàn tính mạng? Tào Tháo bèn vừa tìm kiếm bốn xung
quanh, vừa cất giọng gọi to:

— Tử Hòa! Tử Hòa! Đệ ở đâu?
Nhưng tiếng kêu gào của Tào Tháo có thấm vào đâu giữa hoàng

cung rộng lớn này, hơn nữa bốn bề lại hỗn loạn ầm ĩ dường này. Tào
Tháo thấy Ngô Khuông, Trương Chương đang chạy đến sảnh trung,
vội vã chạy theo phía sau. Đám thuộc quan và lệnh sử trong sảnh trung
đều không một tấc sắt trong tay, trông thấy nhiều binh lính khí thế ầm
ầm xông đến như vậy, đều sợ đến đái ra quần, rủi nhất là mấy người
tuổi trẻ còn chưa có râu, những người bị ngộ sát không thể đếm hết.
Bọn Ngô Khuông đi truy lùng là tìm thập thường thị, còn Tào Tháo thì
đi tìm tộc đệ của mình, ai nấy đều trợn to mắt lăm lăm binh khí xông
xáo khắp nơi.

Đang lúc vội vã, đột nhiên trông thấy một người trẻ tuổi đội mũ

điêu đang, mặc áo bào vàng chạy ra. Ngô Khuông trông thấy giơ đao
chực chạy lại chém, chợt thấy người ấy vạch vạt áo ra, quần phía trong
hắn đã kéo xuống đến gần đầu gối từ bao giờ, cái của quý kia lủng
lẳng đập ngay vào mắt - Người ấy chính là Tào Thuần!

— Ta không phải hoạn quan! - Y vừa kêu lên thế, quả nhiên Ngô

Khuông thu đao lại.

— Tử Hòa! Đệ làm cái gì thế này? Mặc quần vào đi! - Tào Tháo

túm lấy Tào Thuần.

— Đã đến lúc này rồi, giữ được tính mạng là quan trọng, còn xấu

hổ gì nữa chứ. - Tào Thuần vừa nói vừa cầm quần lên, lại vứt cái mũ
trên đầu xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.