TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 520

— Vẫn còn một chuyện lạ, khi kiểm tra các bảo vật trong hoàng

cung, phát hiện ra truyền quốc ngọc tỷ đã không còn!

Tào Tháo, Viên Thiệu càng thấy kinh sợ - Ngọc tỷ truyền quốc là

tượng trưng cho sự uy nghiêm cao quý của hoàng đế mà mất, đó là
điềm cực kỳ không lành. Mấy người bọn họ đều mặt mũi xám ngoét,
ai nấy tự tìm cách giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng, không ai dám nói
thêm gì nữa.

— Khốn kiếp thật! - Chợt nghe giọng nói thô lỗ của Đổng Trác

vang lên, hắn quay sang nói với các đại thần bên cạnh, - Lão đây
muốn vào Lạc Dương, các người tên nào dám quản? Để mất hoàng đế,
khốn kiếp các ngươi còn có lý ư. Nếu làm ta bực, thì ta sẽ mổ bụng
từng tên một!

Thái phó Viên Ngỗi lúc này đã hoảng lên, không tìm được câu

nào nữa:

— Trọng Dĩnh à, ông cũng là thuộc hạ cũ của lão hủ, hãy nể tình

cho lão hủ đi!

— Thôi, thôi, thôi! Lão này có được ngày hôm nay, là liều thân

với gươm với giáo trên sa trường mà giành được, có liên quan gì đến
lão già ngài? Thành Lạc Dương ta phải vào! - Nói xong Đổng Trác bỏ
lại xa giá, thúc ngựa chở theo tiểu Lưu Hiệp chạy lên phía trước đi
cùng hàng với Thôi Liệt.

Tào Tháo lại quay đầu lại nhìn một lượt quân sĩ: Đám lính

Khương ở Lương Châu, quân nghĩa tòng ở Hoàng Trung, Hung Nô,
Đồ Cách ở Tịnh Châu lỏng cương tùy ý xông xáo ở trong quân, xem
xem ai có túi nước thì cướp lấy uống, có lương khô thì cướp lấy ăn.
Đinh Nguyên cùng với bộ hạ cũng cười cười nói nói không hề có tiết
chế gì.

Tào Tháo lại quay sang nhìn hoàng đế Lưu Biện đã nước mắt

đầm đìa khóc than không dứt, đám quan lại như Viên Ngỗi thì tất cả
đều cúi đầu im lặng, trong lòng y chợt trào lên một niềm cảm khái
phẫn nộ: “Đúng là một lũ ngu xuẩn, chỉ vì đấu đá lẫn nhau, mà phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.