TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 518

— Vương gia thiên tuế, chớ ngồi cùng ông ta nữa, con ngựa xích

thố này của thần là con ngựa hạng nhất trong các thứ ngựa tốt, xin mời
vương gia qua ngồi cùng thần!

Lưu Hiệp dẫu sao vẫn chỉ là đứa trẻ chín tuổi, vẫn ham vui chơi,

nhoẻn miệng cười bảo:

— Ồ? Con ngựa hung lớn quá!
Đổng Trác không nói năng gì, đưa cánh tay lớn bế luôn lấy Lưu

Hiệp. Mẫn Cống kinh sợ, đưa tay định đoạt lại, nhưng Đổng Trác đã
đặt vương gia thiên tuế ngồi yên lên ngựa của mình rồi. Lưu Hiệp có
lẽ còn nhỏ quá, không biết sợ hãi là gì, ngồi yên trên đó, lúc thì đùa
nghịch cái bờm dài của con ngựa xích thố, lúc thì vỗ vỗ cái bụng to
của Đổng Trác. Đổng Trác mặt mũi tươi cười, dỗ dành tiểu vương gia.

Bá quan thấy vậy mới tạm yên lòng, qua một hồi thì không còn

kinh sợ gì nữa. Viên Thiệu ngồi trên lưng ngựa cũng đã an tâm, quay
sang Tào Tháo cười nói:

— Kinh sợ nhưng không nguy hiểm gì, Đổng Trác này cũng là

một quái nhân, thích người khác chọi lại mình, chứ không thích người
khác dỗ dành mình.

Tào Tháo thì không có tâm tư nào nghĩ ngợi những chuyện ấy,

chỉ vội hỏi:

— Đổng Trác dẫn theo bao nhiêu quân?
— Ba ngàn! - Viên Thiệu buột miệng nói.
— Đích thân huynh đã trông thấy ba ngàn quân ấy chứ?
Viên Thiệu không ngăn được quay đầu lại:
— Ở đây chắc có khoảng hơn một ngàn người, ông ta trông thấy

lửa cháy ở Lạc Dương, có lẽ không kịp, nên chỉ mang đi một số này
thôi.

Trong khi mọi người nói chuyện, mặt trời đã mọc, trời dần sáng

rõ. Lại có không ít những đám lính lẻ tẻ ở Lạc Dương gia nhập vào đội
ngũ. Hồi lâu, trợ quân hữu hiệu úy Phùng Phương cũng đến. Ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.