TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 516

vươn vai xuống ngựa, hùng dũng bệ vệ bước đến trước xa giá quỳ
xuống, - Thần là Tịnh Châu mục Đổng Trác, đến nghênh đón xa giá.
Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Cách tam hô vạn tuế của hắn, nói là thỉnh an, nhưng chẳng khác

nào dọa nạt, thực khiến cho ngựa của mấy vị đại thần đứng trên cùng
phải sợ hãi lùi lại phía sau. Đổng Trác hùng dũng ngẩng đầu lên, hai
con mắt chim ưng sắc lẹm nhìn chằm chằm vào hoàng thượng. Lưu
Biện chưa từng gặp phải một bề tôi nào thô dã như vậy, sợ hãi đến mặt
mũi tái nhợt, mình run như rẽ. Quần thần thì giận dữ nhưng không
dám nói, bọn Tào Tháo đều nắm chặt kiếm trong tay, trông chừng xem
hắn có cử chỉ tiếm vượt gì không.

Viên Ngỗi trông thấy sự tình không ổn, nhìn Đổng Trác quát bảo:
— Hoàng thượng có chiếu cho ngươi lui quân.
Các đại thần khác nghe quan thái phó nói xong, cũng thuận thế

kêu lui quân theo.

Đổng Trác khinh miệt liếc nhìn Viên Ngỗi, cười nói:
— Các ngài là đại thần của quốc gia, mà không thế khuông phù

vương thất, khiến cho quốc gia phải rối ren, còn mặt mũi nào mà bắt ta
lui quân?

Câu nói ấy của hắn, tuy là không ra thể thống nhưng lại có lý,

mọi người thực sự không thể nói lại được gì, mà dù có lời há lại dám
nói ra ư?

Lưu Biện thấy quần thần lơ láo càng thêm run sợ, Đổng Trác thì

càng thêm coi thường. Đám hiệu úy chỉ tự nén lửa giận, mắt đã nhìn
thấy một sự xung đột sẵn sàng nổ ra khi có một tác động nhỏ.

Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con lanh lảnh cất lên:
— Đổng Trác! Ngươi đến đây tiếp giá hay là uy hiếp thánh giá?
Tào Tháo đưa mắt tìm xem, hóa ra là Trần Lưu vương Lưu Hiệp

đang ngồi trên ngựa của Mẫn Cống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.