TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 2 - Trang 7

không chết vì can gián?

— Chàng chớ nói lung tung! - Hai lão bà cùng nhíu mày.
Trong lúc mọi người trò chuyện, Tào Đức cũng đã đi đến nơi, hai

tay trống không, không tìm thấy quả cầu đâu, lắc đầu bảo:

— A Man, huynh giỏi thật đấy! Đây đâu phải là đá cầu nữa, mà

là chơi trốn tìm thì có, đệ không tìm nữa đâu. Đệ thấy chúng ta nên
nghỉ đi, ngày mai huynh phải lên đường rồi, chúng ta về nghỉ thôi.

Tào Tháo đứng lên chăm chăm nhìn đệ đệ, nói:
— Tử Tật, đệ nói xem, chức Nghị lang này của ta nên nhìn nhận

thế nào?

— Đệ đâu có làm quan, làm sao biết được nhiều việc của huynh

thế?

— Hiền đệ, đệ không làm quan, nhưng đệ đọc sách nhiều hơn ta.

Đệ nói xem, có cuốn sách nào chuyên để cho người làm quan đọc
không?

— Sách cho người làm quan đọc... - Tào Đức cười. - Nếu làm

quan thật sự có bí quyết thì cũng chẳng truyền ra ngoài đâu, chỉ có tự
mưu tính lấy con đường sĩ hoạn của mình thôi.

— Ầy dà... hoàng thượng cũng thật quá hẹp hòi, vời ta từ xa xôi

thế này về triều, mà lại chỉ cho cái chân Nghị lang cỏn con ấy.

— Đều là vì tiếng tăm của Tào gia ta không được tốt. - Tào Đức

cúi đầu thật thấp. - Nếu theo sử sách các nhà thì từ vời ra làm Nghị
lang đến khi nhận chức cửu khanh, nhanh nhất chỉ mất nửa năm. Nhà
ta thì đừng mong được vậy, ngay chuyện huynh về làm quan trong
triều cũng khiến người ta nhảy dựng lên rồi. Ngay cả phụ thân chúng
ta, đã ở ngôi cửu khanh hơn mười năm rồi, một bước nữa là lên hàng
tam công, nhưng nào có bước được một bước ấy.

Tổ phụ Tào Đằng của Tào Tháo là hoạn quan, khi xưa nhân vì

giúp sức cho ngoại thích Lương Ký đón Hiếu Hoàn đế lên ngôi mà
tiếng xấu truyền xa. Kỳ thực chuyện ấy cũng coi như xong, nhưng phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.