TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN (TẬP 4) - Trang 47

- Ha ha ha... - Lần này mọi người trong trướng càng lúc càng cười lớn. Tào
An Dân vòng vo một hồi lại quay về lúc đầu. Tào Tháo cũng chợt hiểu ra,
cứ tranh luận thế này sẽ chẳng thể nào qua được đứa cháu này, nghĩ thế bất
giác vui vẻ trở lại: - Tên tiểu tử nhà ngươi học đâu ra cái trò ma mãnh ấy?

Tào An Dân lỗ mãng, tay chỉ ngay Biện Bỉnh: - Thuộc hạ từ nhỏ học theo
cữu cữu đây ạ.

Tào Tháo liếc mắt nhìn sang ông em vợ kia, lại miết miết lông mày nhìn
đứa cháu: - Càn rỡ, trong trướng không cho phép chỉ trỏ lung tung, cũng
không cho phép được gọi cữu cữu.

- Tướng quân đã hỏi, thuộc hạ không đáp liệu có được không? - Tào An
Dân luôn nói lý lẽ: - Nếu không đáp sẽ lại phạm vào quân pháp rồi.

- Đi ra!

- Tướng quân còn chưa xá tội cho Tử Tu.

Tuân Úc thực không muốn xem cảnh ấy thêm nữa mới chen vào: - Bẩm
tướng quân, tạm coi như chúng huynh đệ hiếu đễ hòa mục mà tha cho
chúng cũng được mà.

Quát tháo một hồi, Tào Tháo dường cũng bớt giận, trỏ Tào An Dân mà
rằng: - Coi như nể mặt Văn Nhược, coi như thôi... lần sau không được
phép thế nữa!

Tào Ngang và Tào An Dân lễ tạ rồi đứng dậy, lúc này Tào Ngang mới dám
nói: - Khởi bẩm tướng , không phải vì bọn thuộc hạ vô cớ làm ầm, là do
vừa rồi thuộc hạ và An Dân đem quân do thám doanh trại địch, mới
phát hiện ra một chuyện lạ.

- Sao ngươi dám đem cả nó đi do thám? - Tào Tháo có vẻ không hài lòng,
hai tiểu tử này cũng thật to gan. - Chẳng may Tào An Dân bị kẻ địch làm
cho bị thương thì Tào Tháo biết ăn nói thế nào với đệ đệ đã khuất.

- Là thuộc hạ muốn theo đi. - Tào An Dân vội đỡ lời thay huynh trưởng.

Tào Tháo chẳng thèm so đo với đứa cháu ân nói lẻo mép đó nữa: - Ngươi
không có quân chức gì, sau này không được... Vừa rồi rốt cuộc phát hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.