TÀO THÁO - THÁNH NHÂN ĐÊ TIỆN TẬP 5 - Trang 396

lo lắng, ông vốn muốn chủ động xin được lập chút công trạng cho
Tào Tháo, nhưng không ngờ đám tướng lĩnh quấn Tào lại nhanh
chân như vậy.
Tào Tháo bỏ ngoài tai, mặc cho các tướng đồng lòng hô đánh, ông
chỉ cúi đầu cầm lệnh tiễn trong tay. Đối với ông mà nói, chặn quân
địch ở phía bắc sông hoàn toàn không phải thượng sách, sở dĩ ông
phái Lưu Diên dùng rất ít quân thủ thành Bạch Mã là muốn dụ cho
Viên Thiệu qua sông quyết chiến. Binh lực chưa bằng một nửa đối
phương, đánh ở khu vực chật hẹp chắc chắn hơn nhiểu so với dàn
quân ra bờ sông ứng chiến. Huống hồ sau khi quân Viên Thiệu qua
sông, đường tiếp tế lương thảo quân nhu cũng bị kéo dài, cục diện
sẽ dễ xuất hiện kẽ hở.
Tranh nhau hổi lâu thấy Tào Tháo không phản ứng gì, các tướng
dần dần im lặng, tròn mắt nhìn lệnh tiễn trong tay ông, thẩm mong
sẽ gọi đến tên của mình. Nào ngờ Tào Tháo đột nhiên lẩm bẩm: —
Khổ rồi! Khổ rồi! Khổ rổi!
Các tướng đều ngây người ra, không hiểu là ý gì. Quân sư Tuân Du
chậm rãi đứng lên, - Chúa công lo Lưu Diên sẽ không thể rút lui an
toàn ?
— Người hiểu ta chỉ có quân sư. - Tào Tháo nặng nề gật đầu, -
Thực ra ta chỉ mong Viên Thiệu qua sông. Binh pháp có câu “Vô
thị kỳ bất lai, thị ngô hữu dĩ đới dã; vô thị kỳ bất công, thị ngô hữu
dĩ bất khả công dã

28

” , vì vậy giờ cần lệnh cho Lưu Diên nhanh

chóng rút khỏi Bạch Mã, từng bước dụ địch tiến vào sâu hơn.
Nhưng Lưu Diên binh ít, chỉ e chưa rút được đến Quan Độ thì đã
bị quân địch đuổi cùng giết tận rồi. Hơn nữa Bạch Mã còn có
không ít bách tính, nếu ta bỏ mặc họ thì trận này chưa đánh đã mất
lòng dân, cũng không có lợi cho sĩ khí toàn quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.