Hoàng Tử Bé của tôi
Pun
Ngày nảy ngày nay, giữa sa mạc cuộc đời, tôi bắt gặp Hoàng Tử Bé. Em
đến từ một tiểu tinh cầu cô lẻ giữa vũ trụ mênh mông. Nơi ấy, có những hạt
cây bao báp chực nảy nầm mọc rễ làm vỡ tung cả hành tinh. Nơi ấy, có một
nụ hồng kiêu hãnh mà Hoàng Tử Bé ngày đêm thương nhớ...
Buổi tập bóng rổ sáng hôm đó cuối cùng cũng kết thúc. Tôi chạy ra khỏi
sân, mở ba lô lấy chai nước xối ào ào lên mặt, rũ mạnh mái tóc đã ướt đẫm
mồ hôi. Nhà thi đấu vang vang tiếng cười đùa của mấy thằng trong đội.
Nghe thầy thể dục dặn dò lần cuối xong, tôi cùng cả bọn kéo nhau về.
- Năm nay coi bộ thầy Dũng hạ quyết tâm giành giải vô địch thành phố
đó! - Một đứa lè lưỡi.
- Năm ngoái tuyển trường mình bị trường Lê Quý Đôn dập tơi tả! - Tôi
lắc đầu, xoay tít quả bóng trên ngón tay - Mấy trường khác cũng đâu dễ ăn!
- Có trung phong như mày thì tụi tao đã an tâm một nửa! - Thằng bạn bá
vai tôi khích lệ. Tôi cười, ném quả bóng vào ngực nó. Bỗng một đứa khác
trong đội thì thầm.
- Thằng pê đê kìa tụi bay!
Tôi ngước lên, và trông thấy một cậu nhóc lớp 10 đang ngồi trên ghế đá
ôn bài một mình. Mái tóc mềm nghiêng nghiêng vắt qua trán, vương vài
giọt nắng long lanh, che khuất gương mặt đang cắm cúi nhìn vào trang vở.
Cái dáng ngồi bé nhỏ như thể cố thu mình lại biệt lập khỏi thế giới xung
quanh.
- Sao mày biết nó pê đê? - Tôi ngạc nhiên hỏi.