- Mày chưa nghe giọng nó nói bao giờ à? Giống hệt giọng con gái! -
Thằng bạn cười khinh khỉnh, rồi hét lên về phía cậu nhóc kia - Ê Cường pê
đê! Đang học bài hay ngắm hình trai đó?
Rồi cả lũ ôm bụng cười rũ rượi. Theo phản xạ, tôi cũng cố rặn ra một nụ
cười méo xệch. Cậu nhóc tên Cường ngước lên, ánh mắt trong veo hướng
về phía chúng tôi, không một chút tức giận hay buồn bã. Nhưng khi nhìn
vào đôi mắt sâu tối lạnh lẽo của Cường, nụ cười của tôi chợt tắt lịm. Nỗi cô
đơn trơ trọi đến khôn cùng như hằn lên trong tia nhìn vô cảm ấy.
Tỏ ra hoàn toàn hờ hững với lời chọc ghẹo như thể đã quá quen thuộc
với chuyện đó, Cường cúi đầu trở lại cuốn sách. Nhưng đám bạn tôi vẫn
chưa chịu ngưng.
- Nghe tao hỏi mà không trả lời hả thằng bóng?
- Tụi anh đẹp trai nè em! Sao không nhìn tụi anh lấy một cái vậy cưng?
Há há...
Tràng cười lại nổ ra. Bình thường có lẽ tôi đã hùa theo, nhưng có gì đó ở
Cường làm cho tôi cảm thấy day dứt.
- Thôi đừng đùa nữa tụi mày! Tội nghiệp nó... - Tôi xua xua tay với mấy
thằng bạn, rồi nháy mắt - Về nhanh đi tao bao cả lũ chầu kem!
Cả đám ồ lên hưởng ứng rồi rồng rắn kéo đi. Tôi chỉ kịp quay đầu lại
nhìn Cường lần cuối. Và chợt giật mình khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của
em đang dõi theo tôi.
*
Chiều hôm sau, khi buổi học vừa kết thúc, tôi phải chạy lên văn phòng
Đoàn có chút việc. Lúc ra về thì sân trường đã vắng tanh vắng ngắt, cái
bụng đói cồn cào càng hối thúc tôi lấy xe nhanh để về nhà. Vừa dắt xe ra
khỏi cổng, chợt tôi thấy Cường, cậu nhóc hôm qua đang đứng đó thơ thẩn
như chờ đợi ai. Một cơn sóng cảm xúc khó tả đột nhiên rộn lên trong lòng