TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 115

Cường đến và lấp đầy khoảng trống ấy trong tôi. Chúng tôi ít gặp nhau trên
trường nhưng lại chat với nhau hằng đêm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới
đất. Cường hay gặp chuyện buồn và thường tâm sự với tôi. Tôi dần nhận ra
em là một người có tâm hồn rất nhạy cảm. Thể chất ốm yếu từ nhỏ, Cường
không thích tập thể thao, lại học chuyên Văn nên niềm đam mê duy nhất
của em là đọc sách. Em giấu mình vào những trang sách, để thoát khỏi cuộc
đời thực và chạy trốn đến xứ sở của sự tưởng tượng và mộng mơ. Một tối
nọ em hỏi tôi.

“Anh đã từng đọc truyện Hoàng Tử Bé của Saint - Exupéry chưa?”

“Chưa em ạ!”

“Đó là cuốn sách em thích nhất. Một người phi công bị rơi máy bay giữa

hoang mạc Sahara đã gặp Hoàng Tử Bé. Hoàng Tử Bé đến từ một tinh cầu
cô lẻ giữa vũ trụ mênh mông. Nơi ấy, có những hạt cây bao báp chực nảy
nầm mọc rễ làm vỡ tung cả hành tinh. Nơi ấy, có một nụ hồng kiêu hãnh
mà Hoàng Tử Bé ngày đêm thương nhớ...”

“Nghe giống như là truyện cổ tích kết hợp với viễn tưởng!”, tôi gõ icon

mặt cười.

“Đọc đi rồi anh sẽ cảm nhận được nó. Em sẽ tặng cho anh một quyển.”

*

Ngày qua ngày, việc chat với Cường đối với tôi đã trở thành một thói

quen. Hôm nào không gặp em ở trên trường hoặc trên mạng là tôi lại cảm
thấy nhớ. Có điều em ở trên mạng và em ở ngoài đời cứ như là hai con
người hoàn toàn đối lập nhau. Ở ngoài Cường khép kín bao nhiêu thì khi
chat em lại mở lòng bấy nhiêu. Có một lần tôi đùa “Khi chat sao em tám dữ
quá!”, Cường chỉ cười buồn “Vì ở ngoài em đâu có cơ hội nói đâu anh...”

Những lời tâm sự của em làm tim tôi quặn thắt. Một con người không bị

câm mà lại không có cơ hội được nói? Vì mỗi lần em nói thì người ta lại
nhìn em như một sinh vật quái dị và đáng ghê tởm. Dù đã dậy thì từ lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.