TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 117

“Không! Em chỉ sợ nếu anh hay gặp em ở trường, người ta lại đồn anh

cũng là gay thì chết...”

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi gõ.

“Cũng chẳng sao! Vì anh thật sự là gay mà.”

Một sự im lặng đáng sợ từ phía bên kia. Tôi buzz em, nhưng chẳng có tín

hiệu hồi đáp. Lẽ nào Cường nghĩ tôi chỉ đang nói đùa? Trong đầu tôi chợt
hiện lên hình ảnh em, cậu nhóc có đôi mắt sâu trong veo và sâu thẳm như
hồ thu và mái tóc mềm phủ nghiêng nghiêng trước trán. Rồi tôi cúi xuống
bàn phím, gõ cẩn thận như đang nâng niu từng con chữ thay cho lời nói.

“Anh thích em.”

Cường vẫn không trả lời. Nỗi lo lắng trong lòng tôi lại tăng lên gấp bội.

Đáng lẽ tôi nên dành một thời điểm khác thích hợp hơn để nói ra tình cảm
giấu kín trong lòng bấy lâu nay, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp em ngồi học bài
trên ghế đá. Có thể em sẽ nghĩ tôi chỉ tội nghiệp em nên mới nói thế? Có
thể em nghĩ tôi nổi hứng chọc ghẹo em như những thằng bạn tôi trước đây?
Tôi đứng lên khỏi máy tính, đi qua đi lại như một thằng điên. Bỗng âm
thanh thông báo dòng chat mới vang lên, tôi vội vồ ngay lấy cái màn hình.
Và tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào dòng chữ em vừa gõ.

“Em xin lỗi. Em không phải là gay.”

Không thể nào! Làm sao có thể như thế? Tim tôi đập loạn nhịp. Tôi

không tin. Mọi thứ về con người Cường đều nói với tôi rằng em cũng giống
tôi. Nào là em không thích thể thao, chỉ thích đọc sách. Em lại là một cậu
bé đa cảm, mỏng manh và dễ tổn thương. Và điều rõ ràng nhất chính là
giọng nói của em. Vậy mà giờ em lại nói với tôi rằng em không phải là
gay?

“Anh không tin hả?”, Cường gõ hình mặt cười, nhưng sao tôi cảm thấy

nụ cười đó buồn đến lạ, “Ai cũng nghĩ em là gay vì giọng nói của em.
Nhưng sự thật là... em không phải. Em thích một cô bạn, anh à...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.