TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 54

Anh mỉm cười, anh nhớ hắn, nhớ những ngày tháng hai người bên nhau.

Anh nhớ nụ cười hồn nhiên của hắn. Càng hạnh phúc bao nhiêu anh càng
thấy mình trống trải và cô đơn bấy nhiêu. Anh thấy mình sống giữa những
hoài bão mong manh. Nước mắt anh lạc trong gió.

Bà cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết, bà biết mọi thứ không hoàn toàn

vô nghĩa. Để có một kết thúc tốt đẹp... đòi hỏi phải có một sự hi sinh. Nói
cách khác, là đau khổ của một ai đó... mỗi hạnh phúc đều sản sinh ra hai
nỗi đau khổ... Hạnh phúc của người này làm nảy sinh đau khổ ở những
người khác.

[1]

Hai người đứng lặng bên một gò đất nhô cao lạnh lẽo, mộ một người con

trai. Bóng họ trải dài trên mặt đất nhạt nhòa trong nắng chiều muộn. Nấm
mộ nhỏ đã lâu không được sửa sang trông như một nấm mồ hoang không
hình hài. Xung quanh mộ cỏ dại mọc đầy.

[1]

Atig Rahimi, trong Syngué sabour - Pierre de patience

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.