TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 52

- Mau lên!

Bà đẩy anh xuống nước. Sóng lập tức nổi lên kéo anh ra xa. Bà quỳ

xuống, chắp tay vái lạy Thần Sông và cầu nguyện trong dòng nước mắt
nghẹn ngào. Bà nhìn thấy một trận cuồng phong ở xa kéo lên dữ dội trong
tích tắc rồi trả lại sự yên bình cho mặt nước. Đám đông kéo đến, ánh đuốc
bập bùng rọi sáng lòng sông. Họ xì xào bàn tán rồi lũ lượt quay về thành
phố. Đêm ấy một trận lũ lớn quét qua thành phố.

Sáng hôm sau, người ta hoảng hốt khi phát hiện nhiều người trong thành

phố bị mất tích một cách bí ẩn. Đó là những người đã đốt đuốc đi trong
đêm và những người họ hàng của chồng bà. Người ta tin họ đã bị lũ cuốn
trôi xuống dòng sông. Chồng bà chết ngay sau đó trong một căn phòng kín
cùng một phụ nữ.

Một tháng sau vẫn không có cái xác nào nổi lên, kể cả cái xác của anh.

Bà nghĩ mình phải tiếp tục sống dù chỉ còn một niềm tin rất mong manh.
Những năm tháng dài đằng đẵng, cô đơn kéo cuộc đời bà trong mỏi mệt và
già nua.

Hạnh Phúc?

- Thần Sông đã kéo con xuống lòng sâu, nhưng con nghĩ mình phải sống

vì em ấy, dù em ấy không còn nữa, vì con còn mẹ! Chỉ có mẹ mới có thể
hiểu cho hai tụi con. Con đã quẫy đạp trong vô vọng, lúc con nghĩ mình sắp
chết, con nghĩ tới em ấy.

Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh, trong mắt bà ánh lên một niềm vui

hiếm hoi.

- Mẹ đưa con đi thăm mộ em nhé!

Hai người đưa nhau lên đồi, bóng họ ngả dần theo nắng chiều chập

choạng. Gió rừng hanh khô trong một ngày hè nóng muốn cản bước chân
của họ nhưng không thể. Họ bước đi trong một niềm tin vừa tìm lại, một
niềm tin trong cuộc sống và tình yêu vững chãi hơn bao giờ hết. Bà tin vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.