TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 109

23

- Cu… u… i!
Tiếng gọi kéo dài của Adam từ bên kia sông, hoặc tiếng còi của một

chiếc tàu khách rúc lên khi cậu đáp tàu từ Echuca về, và tiếng nhạc đáng
yêu nhất đối với Delie. Trong khi các âm vang vẫn chưa dứt, cô chạy nhanh
xuống các bậc thềm trước nhà, tóc lay bay - cậu ta thích tóc cô rũ xuống -
và chạy vụt qua ngôi vườn, qua cây thông nơi cô thường trèo lên để mơ về
cậu, qua những lùm cây và qua triền cát, tới bờ sông.

Rồi trở vào nhà nơi bà Hester đứng ngoài hiên chờ đợi, lo lắng nhìn

xem có một vẻ buồn nào trên vầng trán của đứa con yêu của bà, một dấu vết
gầy ốm hoặc thiếu ăn nào không. Nhưng thấy gương mặt trong sáng và
sung sướng của cậu, ngoại hình, lúc nào cũng khỏe mạnh của cậu, bà đặt
một bàn tay lên mái tóc màu vàng và hôn lên má cậu.

- Tuần rồi, con vui không?
- Cũng thường thôi, má à.
Delie có thái độ như một cô gái tinh nghịch, nhảy hai bậc thang một,

đứng trên các ngón chân cái xoay người ngoài hiên rồi ca ca hát hát.

- Philadelphia, cháu đừng có bốc đồng thế.
Nhưng bà Hester mỉm cười, hoàn toàn khoan dung. Dù đôi khi cái nhìn

kỳ lạ của nó có vẻ chín chắn, Philadelphia vẫn còn là một đứa bé. Đối với
Adam, rõ ràng nó chỉ là cô em họ nhỏ mà thôi, Adam thích kéo tóc nó,
nhưng không bao giờ nó có ý định gì nghiêm túc.

Thường thường hai anh em chỉ có khoảng thời gian từ mười hai giờ trưa

thứ bảy cho tới chiều chúa nhật - trọn hai mươi bốn tiếng đồng hồ dưới một
mái nhà, sau đó Adam phải trở lại Echuca.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.