*
Delie thường choàng một chiếc khăn chéo bằng đăng ten hoặc bằng the
quanh vai những chiếc áo dài của cô, những chiếc áo này cũng đúng thời
trang. Một đêm đông có gió mạnh, cô ngồi đọc sách bên lò sưởi rồi cầm
một cây nến để ra xem “ngôi nhà nhỏ” phía sau. Mọi người trong nhà đều đi
ngủ.
Bầu trời u ám, đêm tối đen không hình thù gì. Mây thấp ngột ngạt, xa xa
trước mặt không có một điểm ánh sáng nào để tập trung đôi mắt nhìn, cô
cảm thấy khó chịu. Trong khi cô bước ra ngoài trời để trở lại, một cơn gió
tạt ánh nến vào chiếc khăn choàng mỏng manh.
Người cô rực lửa ngay. Miệng cô mở to kêu thét nhưng không ai nghe
thấy, cô nhào xuống lăn tròn trên mặt đất, trước đó trời đổ mưa nên bây giờ
mặt đất vẫn còn ướt. Lửa tắt, nhưng tóc và cổ cô bị cháy xém, cổ cô đau
nhức.
Cây nến văng ra, chân đèn lăn xa. Cô sợ hãi run rẩy, mò mẫm lần dò đi
về phía cửa sau, đánh thức ông dượng. Ông ta đốt đèn, mặc áo đi ra ngoài,
nhìn cô đăm đăm, vẻ kinh hoàng:
- Cháu, trông cháu như ma đấy. Chuyện gì vậy?
Cô thuật chuyện, ông dẫn cô ra nhà bếp bên ngoài coi lại than trong bếp
lò và pha cho cô một cốc nước đường nóng, trong khi cô lấy bơ chấm nhẹ
trên làn da ửng đỏ của mình.
- Mấy thứ y phục ngốc nghếch của mấy cô gái. Mỗi năm có biết bao
nhiêu phụ nữ trẻ bị chết thiêu, cháu có biết không… Nếu muôn đi ra ngoài
thì cháu phải lấy đèn bão nghe không?
- Vâng, thưa dượng.