TAY CỰ PHÁCH - Trang 200

là một phụ nữ xinh đẹp, nàng là một người thông minh, vui tính, và có tài
làm cho anh cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc. David cảm thấy nàng thành
thực có cảm tình với anh. Nàng hỏi những câu hỏi về anh, mà trước kia
chưa có ai đã từng hỏi anh. Vào lúc buổi ăn tối hôm ấy kết thúc, anh cảm
thấy mình gần như đã bắt đầu yêu nàng.
“Quê hương của ông ở đâu?” David hỏi Tim O’Neil.
“Ở San Francisco.”
“Vậy chắc ông sắp về rồi?”
Anh cố làm cho câu nói có vẻ như tình cờ.
“Tuần sau.”
Josephine mỉm cười với David, “Nếu Klipdrift cũng thích thú như hứa hẹn,
thì có lẽ tôi sẽ thuyết phục được cha tôi ở lại lâu hơn chút nữa.”
“Tôi có ý định sẽ làm cho nó trở nên thích thú tối đa.” David nói. “Cô có
muốn đi xuống một mỏ kim cương không?”
“Thế thì thích quá. Cảm ơn ông.”
Đã có một thời anh vẫn thường đích thân hộ tống những vị khách quan
trọng xuống thăm các mỏ, nhưng đã khá lâu rồi, anh uỷ thác công việc này
cho các nhân viên dưới quyền. Bây giờ, không hiểu sao, anh buột miệng
nói, “Vậy ngày mai có tiện cho cô không?” Anh có năm sáu phiên họp đã
được xếp đặt vào sáng hôm ấy, nhưng đột nhiên tất cả trở nên kém quan
trọng.
Anh dẫn ông O’Neil và cô con gái đi xuống một giếng đá, sâu đến ba mưới
sáu thước, chia thành bốn ngăn, một ngăn để bơm nước, hai ngăn để kéo
đất chứa kim cương lên, và một ngăn có lồng hai tầng dùng để chuyên chở
công nhân lên xuống.
“Tôi hay có tính tò mò muốn biết điều này, điều kia.” Josephine nói. “Tại
sao người ta lại đo kim cương bằng cà rá?”
“Cà rá là gọi theo tên của một loại hạt cây đậu gọi là “carob”,” David giải
thích. “Ấy là vì hạt carob có trọng lượng ít thay đổi. Một cà rá bằng hai
trăm mi li gam, hay một phần một trăm bốn mươi của một “ounce” (1
ounce bằng 28,35g)
Josephine nói. “Tôi hoàn toàn như bị thôi miên, anh David ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.