TAY CỰ PHÁCH - Trang 201

David tự hỏi không biết Josephine muốn nói đến kim cương hay chuyên gì
khác. Anh cảm thấy ngây ngất được gần gũi nàng. Mỗi khi anh dưa mắt
nhìn Josephine, David cảm thấy một sự rung động tươi mát.
“Ông và cô cũng cần phải biết qua miền đồng quê ở đây,” David nói, “Nếu
ông và cô Josephine không bận bịu gì vào sáng mai, tôi sẽ vui lòng đưa quý
vị đi chơi một vòng.”
Cha Josephine chưa kịp trả lời thì nàng đã nói, “Như thế thì tuyệt quá!”
David ở bên cạnh Josephine và cha cô suốt mọi ngày sau đó, và cứ mỗi
ngày qua đi, anh lại càng đi sâu vào tình yêu. Anh chưa hề bao giờ gặp
được ai làm cho anh say đắm đến như vậy.
Khi David đến để đón cha con Josephine đi ăn cơm, vào một tối nọ, ông
Tim O’Neil nói, “Tối nay tôi hơi mệt, anh David ạ. Anh miễn cho tôi hôm
nay, có được không?” David cố giấu vẻ vui sướng.
“Thưa ông, không hề gì ạ. Tôi hiểu.”
Josephine tủm tỉm cười ranh mãnh. “Tôi sẽ đi ăn với anh cho anh vui lòng.”
David đưa nàng đến tiệm ăn trong một khách sạn vừa mới khai trương. Căn
phòng đông khách, nhưng người ta nhận ra David và dọn ngay một chiếc
bàn cho anh. Một ban nhạc ba người đang chơi âm nhạc Mỹ.
David hỏi. “Cô có thích nhảy không?”
“Tôi cũng thích.”
Một lát sau, Josephine ở trong vòng tay của David trên sàn nhảy. Thật như
một phép lạ, David ôm chặt thân hình tuyệt vời của Josephine sát với người
chàng, và cảm thấy được phản ứng của nàng.
“Josephine, anh yêu em.”
Nàng đặt ngón tay lên môi David. “David, xin anh… đừng…”
“Tại sao?”
“Bởi vì em không thể lấy anh được.”
“Em có yêu anh không?”
Nàng tủm tỉm cười, đôi mắt xanh lóng lánh. “Em say mê anh, anh yêu quý
ạ. Anh không nhận ra sao?”
“Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì em không bao giờ sống ở Klipdrift.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.