TAY CỰ PHÁCH - Trang 299

khỏi nơi này”.
Nhưng Ben vẫn lấy làm thích thú. “Tôi muốn được có một bà mẹ như anh,
anh bạn ạ. Anh muốn có một người mẫu để ngủ chung thì mẹ anh mua
ngay cho anh một người. Anh muốn có một cuộc triển lãm tranh ảnh ở
Paris thì mẹ anh thu xếp cho anh có phòng triển lãm. Anh...”
“Anh điên rồi”.
“Anh mà điên à, Dominique?” Ben quay về phía Dominique, nói “Anh
chàng này không biết hay sao?”
“Anh bảo tôi không biết cái gì?”
“Chẳng có gì cả, Tony ạ”.
“Anh này bảo mẹ tôi xếp đặt cuộc triển lãm ở Paris. Đó là điều nói dối,
phải không?” Tony nhìn thấy nét mặt của Dominique. “Có phải thế
không?”
“Không”, Dominique nói một cách miễn cưỡng.
“Cô muốn nói rằng mẹ tôi đã trả tiền cho Goerg để... để trưng bày tranh của
tôi, phải không?”
“Tony, ông ấy thực sự thích các bức tranh của anh mà”.
“Nói cho anh ta biết về vụ nhà phê bình tranh đi, Dominique”, Ben thúc
giục.
“Thôi thế là đủ rồi Ben”. Dominique quay lưng đi. Tony nắm cánh tay
Dominique, giữ nàng lại. “Khoan đã. Cô nói cho tôi biết về nhà phê bình ấy
đi. Có phải là mẹ tôi xếp đặt cho ông ta đến dự cuộc triển lãm tranh
không?”
“Phải”, Dominique nói, giọng nàng hạ thấp xuống thành một tiếng thì thào.
“Nhưng ông ta ghét tranh của tôi mà.”
Nàng nghe giọng nói chàng có vẻ đau đớn. “Không. Ông ấy không ghét.
André d Usseau nói với mẹ anh rằng anh có thể đã trở thành một hoạ sĩ nổi
tiếng.”
Anh đang phải đương đầu với một điều không thể nào tin nổi. “Mẹ tôi cho
ông d Usseau tiền để ông ấy huỷ hoại tôi, phải thế không?”
“Không phải để huỷ hoại anh đâu. Bà tin rằng như thế là làm điều tốt cho
anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.