TAY CỰ PHÁCH - Trang 301

“Thả ông ấy ra. Để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau”. Ông ra lệnh.
Bác sĩ Mattson và hai viên nội trú bỏ đi. Tony khóc nức nở. “John, chúng
nó giết Marianne rồi. Chúng ám sát nhà tôi.”
“Chị ấy qua đời rồi ,Tony ạ. Tôi rất lấy làm đau buồn. Nhưng không ai giết
chị ấy cả. Tôi đã nói với chị ấy cách đây nhiều tháng rằng nếu chị ấy cứ
tiếp tục mang thai thì điều này có thể dẫn đến cái chết.”
Phải một thời gian khá lâu nhưng lời lẽ này mới thấm vào đầu óc Tony.
“Ông vừa nói gì lạ vậy?”.
“Thế Marianne không nói với ông sao? Mẹ anh cũng không nói gì cả à?”
Tony nhìn John Harley chằm chằm, chưa hiểu gì cả, “Mẹ tôi?”
“Bà ấy nghĩ rằng tôi chỉ làm cho người ta hoảng hốt thôi. Bà khuyên
Marianne cứ tiếp tục mang thai. Tôi rất ân hận, Tony ạ. Tôi đã thấy hai đứa
trẻ sinh đôi ấy. Chúng rất kháu khỉnh. Anh có muốn...?”
Nhưng Tony đã bỏ đi rồi.
Viên quản gia của Kate mở cửa cho Tony.
“Chào ông Blackwell.”
“Chào bác Lester.”
Viên quản gia đã nhận ra vẻ phờ phạc, nhếch nhác của Tony. “Không có
chuyện gì cả chứ, ông Blackwell?”
“Chẳng có chuyện gì cả. Bác cho tôi một tách cà phê được không, Lester?”
“Thưa ông, có ngay ạ.”
Tony nhìn theo viên quản gia đi về phía nhà bếp. Nào, Tony, một tiếng nói
trong đầu anh ra lệnh.
Phải, ngay bây giờ. Tony quay lại, bước đến phòng trưng bày chiến lợi
phẩm. Anh đến một cái tủ nhỏ đựng bộ sưu tập súng. Anh nhìn chằm chằm
vào những dụng cụ giết người được xếp đặt ngay ngắn, sáng ngời.
Mở tủ ra, Tony.
Anh mở tủ. Anh chọn một khẩu súng lục từ giá súng, kiểm soát nòng súng
để tin chắc rằng nó đã được nạp đạn sẵn sàng.
Bà ấy sẽ ở lầu trên, Tony ạ.
Tony quay lại, bắt đầu bước lên cầu thang. Anh biết rằng không vì lỗi của
mẹ anh mà bà ấy đã trở nên xấu xa như vậy. Bà ấy bị ám ảnh, và anh sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.