TAY CỰ PHÁCH - Trang 328

nghĩ rằng Alexandra có tính tình hơi...” Nàng làm ra vẻ như cố gắng thốt ra
một tiếng – “hơi bất ổn định. Nếu bà nói chút gì với nó về chuyện này thì
cháu rất lo sợ không biết nó có thể làm chuyện dại dột gì”. Đôi mắt đẫm lệ
của Eve lộ vẻ đau khổ rõ rệt.
Bà Kate cảm thấy lòng mình như nặng trĩu trước vẻ đau khổ sâu sắc của
Eve. “Eve ạ cháu đừng có khóc, cháu yêu quý. Bà sẽ chẳng nói gì với
Alexandra đâu. Câu chuyện này chỉ có bà và cháu biết với nhau thôi”.
“Cháu... cháu không muốn cho bà biết chuyện này. Trời, bà ạ”. Nàng nức
nở. “Cháu biết rằng nó làm cho bà buồn lòng lắm”.
Sau đó, vào giờ uống trà, bà Kate nhìn Alexandra chăm chú. Con bé ấy bề
ngoài xinh đẹp ngoan ngoãn thế, nhưng bên trong thì hư hỏng, thối nát, bà
thầm nghĩ. Alexandra dính líu vào những vụ bẩn thỉu như thế đã là một
hành động, xấu xa lắm rồi, ấy thế mà nó còn tìm cách trút tất cả những lời
chê trách lên đầu chị nó nữa! Bà Kate thấy khiếp hãi!
Hai năm kế tiếp đó, Eve và Alexandra hoàn tất việc học ở trường của bà
Porter. Eve tỏ ra rất kín đáo. Nàng đã bị khiếp hãi vì câu chuyện suýt gây
nguy hại cho nàng vừa rồi. Nàng không được làm gì khả dĩ gây nguy hại
đến mối liên hệ với bà nội. Bà già này không còn sống lâu nữa. Nay bà đã
bảy mươi chín tuổi rồi. Eve quyết sẽ trở thành người thừa kế của bà nội.
Để mừng ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của các cháu gái bà, bà Kate đưa
hai cháu đi Paris để mua cho chúng ít quần áo mới ở hiệu Coco Chanel.
Trong một bữa tiệc nhỏ ở nhà hàng Le Petit Bedouin, Eve và Alexandra
gặp bá tước Alfred Maurier và bà vợ là nữ bá tước Vivien. Ông bá tước là
một người trạc ngũ tuần, trông có vẻ sang trọng với mái tóc bạc xám và
thân thể cứng cáp của một vận động viên thể dục. Vợ ông ta là một người
đàn bà vui vẻ và nổi tiếng là hay đãi đằng các khách quốc tế.
Eve không để ý đến cả ông bá tước lẫn bà bá tước, ngoại trừ một câu nhận
xét nàng thoáng nghe được do một người nào đó nói với bà bá tước, “Tôi
rất ao ước được như bà và ông bá tước. Hai vị là một cặp vợ chồng hạnh
phúc nhất. Hai vị lấy nhau bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Hai mươi lăm năm rồi
phải không?”
“Năm tới là hai mươi sáu”, Alfred đáp. “Và có lẽ tôi là người Pháp duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.