TAY CỰ PHÁCH - Trang 409

Nàng bước vào chậm rãi, do dự. Mặt nàng tái nhợt, và có những vết thâm
quầng xung quanh mắt.
John Harley cầm tay nàng nói, “Rất mừng được gặp cô. Alexandra ạ. Tôi
nghe cô đang gặp vấn đề rắc rối vậy bây giờ cô hãy cho tôi biết đó là những
vấn đề gì?”
Giọng nàng nói rất nhỏ. “Tôi làm bận rộn ông như thế này thật là vớ vẩn
quá. Chắc rằng tôi chẳng đau ốm gì cả. Nếu Eve không nằng nặc buộc tôi
phải đến đây, chắc chắn tôi không phiền đến ông làm gì. Tôi vẫn cảm tháy
khoẻ mạnh, về thể chất.”
“Thế còn về cảm xúc thì sao?”
Nàng do dự, “Tôi ngủ không được ngon giấc lắm.”
“Còn gì nữa không?”
“Có lẽ ông sẽ nghĩ rằng tôi mắc chứng hay lo ngại về bệnh tật.”
“Tôi biết rõ về cô hơn thế chứ. Alexandra.”
Nàng cúi gằm mặt xuống. “Nhiều khi tôi cảm thấy chán nản. Có vẻ như là
lo âu và... mệt mỏi. George làm đủ mọi cách cho tôi được sung sướng và
nghĩ ra những việc cho chúng tôi cùng làm với nhau và những nơi chúng
tôi thăm viếng. Vấn đề là tôi không thấy thích làm gì hay đi đâu cả. Mọi
thứ có vẻ như là… vô vọng.”
Ông bác sĩ lắng nghe kĩ từng lời và quan sát nét mặt nàng. “Còn gì nữa
không?”
“Tôi… tôi nghĩ đến việc tự vẫn.” Giọng nàng rất nhỏ, khiến cho ông nghe
không được rõ lắm. Nàng ngước mắt nhìn lên mặt ông bác sĩ và nói, “Có
phải tôi sắp bị điên không?”
“Cô có bao giờ nghe nói cái trạng thái là “anhedonia” không?”
Nàng lắc đầu.
“Đó là một trạng thái rối loạn sinh lí thường gây nên những triệu chứng cô
vừa kể. Nó cũng rất thông thường thôi, và hiện nay có những thứ thuốc
điều trị dễ dàng. Những thuốc này không có những hậu quả phụ, và rất hiệu
nghiệm. Tôi sẽ khám cho cô, nhưng chắc rằng cô không đau ốm gì đâu.”
Khi cuộc khám nghiệm hoàn tất, và Alexandra đã mặc lại áo quần, bác sĩ
Harley nói, “Tôi sẽ viết đơn cho cô mua thuốc Wellbutrin. Đó là một loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.