TÂY NINH XƯA - Trang 189

THƠ CỦA BÀ VÕ PHỤNG KIỀU

Nói đến mục thi thơ đời cũng như đạo, xuất phát tại Tây Ninh, chúng

tôi xin ghi lại bài thơ của bà Võ Phụng Kiều, một nữ giáo viên ở Bến Tre,
làm cách nay trên 40 năm tại Núi Điện lúc bà vừa 21 tuổi. Bà là người có
tinh thần đạo đức thích cảnh núi non, bà thường lên núi Điện Bà trong lúc
bãi trường, hoặc những ngày nghỉ lễ, lên đây bà cất một cái am nhỏ gần khe
suối Chùa hang để lên xuống, có chỗ nghỉ ngơi di dượng tinh thần.

Lúc bà ngồi tịnh trên núi vào dịp bãi trường, nhìn bốn bề cảnh vật bao

la, sánh mình bé bỏng trước cảnh núi non hùng vĩ, bà trút hết nỗi lòng dệt
lên bài thơ dưới đây :

HAI MƯƠI MỐT XUÂN

Hai mươi mốt xuân tròn đã trải qua,
Khắp nhìn ba cõi nước non nhà
Trí tài thiếu một trang anh tuấn
Bợm bạc dư ngàn số trá ngoa
Nhắn với con trời trong vũ trụ
Nỗi niềm riêng chạnh phận quần thoa
Phấn son rày quyết tô nền đạo
Chờ buổi chung qui đến phổ đà
Minh Hà Võ Phụng Kiều
(viết tại Tây Ninh lúc còn làm giáo chức)

Bài thơ này bà viết vào mùa đông tại núi Điện Bà. Theo sự nhận xét

nội dung bài thơ trên đây, bà nhìn đời thấy lắm sự giả dối, đa trá lẫn lộn
giữa xã hội loài người, bà rất buồn và chán nản, quyết đem chí cả nữ lưu để
tô bồi nền đạo đức cho rỡ mặt quần thoa.

Tiếp theo bà làm thêm bài thơ thứ nhì trong lúc bà 61 tuổi, bà nhớ lại

bài thơ cách 40 năm về trước, nay hoạ lại dưới đây :

HOẠ VẬN SÁU MƯƠI MỐT TUỔI

Sáu mươi mốt xuân, tròn đã điểm qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.