TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 140

hăng hái đứng dậy nói:
- Xin Chúa công xuống lệnh xuất quân, chúng tôi xin liều mình vì dân tử
chiến.
Quân sư Trương Văn Hiến vội vã khoát tay can rằng:
- Xin Chúa công chớ nên động binh!
Nguyễn Nhạc ngạc nhiên hỏi:
- Lúc trước quân sư bảo: chờ khi quân Nguyễn điều binh ra Bắc đánh
Trịnh, ta sẽ chiếm đất Quảng Nam chẳng khó khăn gì. Nay thời đã đến, sao
quân sư lại nói chớ động binh?
Trương Văn Hiến trầm ngâm đáp:
- Chúa công dựng cờ khởi nghĩa ở đất Tây Sơn vốn lấy danh nghĩa tôn phò
Hoàng tôn Nguyễn Phúc Dương, đánh đổ Quốc phó Trương Phúc Loan.
Người nghèo khổ theo ta để có cơm no áo ấm, còn kẻ sĩ nặng óc trung quân
thì theo ta để giành lấy ngai vàng nhà Nguyễn về cho Hoàng tôn Nguyễn
Phúc Dương là dòng chính thống. Vậy nên quân ta đi đến đâu mọi tầng lớp
nhân dân đều nhất tề hưởng ứng. Nay Nguyễn Phúc Dương được phong
làm Đông cung Thế tử, là người nối nghiệp chúa sau này lại vào trấn đất
Quảng Nam, nếu ta động binh đánh Quảng Nam tức là đánh Hoàng tôn
Dương. Mà đánh Hoàng tôn Dương tức là đi ngược danh nghĩa của quân
Tây Sơn ta dùng để thu phục lòng người. Nếu ta động binh tôi e rằng dù
chiếm được đất Quảng Nam nhưng mất lòng trăm họ thì lợi ít hại nhiều.
Xin Chúa công nghĩ lại.
Nghe Hiến nói xong, Nhạc như tỉnh ngộ gật đầu nói:
- Ấy chính là lý do chúa Nguyễn lại phong Nguyễn Phúc Dương làm Đông
cung Thế tử, lại cho vào trấn đất Quảng Nam với ý đồ dùng Nguyễn Phúc
Dương làm bình phong chặn đường tiến quân của ta. Theo ý quân sư nay ta
phải làm thế nào?
Hiến đáp:
- Theo tôi, ta phải làm sao rước được Hoàng tôn Nguyễn Phúc Dương về
với quân ta để làm chiêu bài điều khiển thiên hạ Đàng Trong. Đó là thượng
sách.
Nhạc nôn nóng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.