TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 28

tuấn mã nhưng chạy suốt đêm ngày không ăn uống nên đã đuối sức mà phía
sau quan quân đuổi theo rất gấp. Trong cơn nguy khốn bỗng thấy một
người từ đèo Mang đi xuống. Người này tuổi trạc hai lăm, mặt mày cương
nghị dáng dấp oai phong, đi trước một cỗ xe chở toàn lá trầu có mười người
theo sau áp tải. Người ấy thấy quan quân vài mươi người đuổi bắt một tên
mặt vuông râu rậm. Biết tên này đã đuối sức, người ấy cùng đồng bọn đón
bắt trói lại quăng lên xe trầu chờ quan quân đến nói:
- Chúng tôi là kẻ lái buôn xin bắt cướp giúp quan.
Quan quân đến gần liền bị người ấy cùng đồ đảng rút gươm giết sạch.
Thích khách hỏi:
- Bắt ta cho bọn chúng, rồi lại giết chúng là cớ làm sao?
Người ấy cười lớn đáp:
- Anh chưa biết đấy thôi, ta đây là Hồ Nhạc quê ở ấp Kiên Thành, chuyên
đi buôn trầu, người quanh vùng gọi là anh Hai trầu. Ta vốn rất ghét lũ quan
quân triều đình tham lam tàn ác. Ta bắt anh dụ chúng đến gần cho dễ ra tay
mà thôi. Còn anh vì sao bị chúng rượt đuổi đến đây?
Thích khách đáp.
- Tôi tên Nguyễn Văn Tuyết là kẻ không nhà ở huyện Tuy Viễn. Nghe chúa
Nguyễn xa giá đến Quy Nhơn thì định làm như Kinh Kha thuở ấy, nhưng
việc bại lộ mới chạy đến đây may gặp được ân nhân. Xin nhận lạy này tạ
ơn cứu mạng.
Hồ Nhạc đỡ Tuyết dậy nói:
- Kiến nghĩa bất vi vô dòng giả, kể ơn nghĩa làm gì. Vừa rồi anh nói tên
Nguyễn Văn Tuyết, có phải song đao Nguyễn Văn Tuyết lừng danh Tuy
Viễn đó chăng?
Tuyết đáp:
- Người quanh vùng thường gọi tôi tên ấy!
- Giờ Văn Tuyết định đi về đâu?
- Tuyết tôi bị truy đuổi là do quân triều nhận dạng con ngựa Xích kỳ,
nguyên là tuấn mã của chúa, tôi cướp được đêm rồi. Nếu bỏ ngựa thì có ai
biết Tuyết là ai, nhưng bỏ ngựa hay thì uổng quá thành ra cũng chưa biết
tính sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.