TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 26

Nói xong liền bỏ về Quảng Đông. Hồ Nhạc thấy cảnh tượng như vậy rùng
mình sởn ốc nói thầm:
- Trên đời này lại có việc lạ thế thật sao?
Từ ấy Hồ Nhạc đêm ngày ôm ấp mộng làm vua!
Nhạc thường ngày đi đây đi đó, thấy cảnh dân nghèo khắp chốn không tiền
nộp thuế bị quan binh dùng roi vọt mà đánh đập, bắt tù đầy, nơi phố
phường người ăn xin đầy rẫy, chỗ nông thôn cũng lắm người chết đói, Nhạc
thương xót lấy làm đau lòng lắm. Lúc bấy giờ ở trên đỉnh đèo Mang gọi là
Tây Sơn Thượng là một vùng rừng hoang rộng hàng vạn dặm, quyền hạn
binh triều không lên đến nơi này. Nhạc bèn lập kế giả dạng người đi buôn
trầu, lên Tây Sơn Thượng (An Khê ngày nay) mua trầu của người Thượng
rồi đánh xe ngựa về thành Quy Nhơn bán (thị trấn Đập Đá ngày nay). Được
bạc Nhạc lại xuống chợ Giả (thành phố Quy Nhơn ngày nay) mua muối,
đánh xe ngược lên Tây Sơn Thượng đổi cho người Thượng lấy trầu nguồn.
Gặp những người dân cùng đường đói rách, Nhạc lén đem họ lên Tây Sơn
Thượng chu cấp gạo muối cho khai khẩn đất hoang. Chẳng bao lâu số
người Nhạc đem lên Tây Sơn Thượng lên đến mấy trăm thủ hạ. Mỗi khi
chờ Nhạc đem gạo, muối tới, lâu không thấy, bọn thủ hạ thường đến đỉnh
đèo Mang ngồi ngóng, đặt câu hát rằng:

Ơn ông Hồ Nhạc chí tình
Tây Sơn quạnh quẽ nhưng mình vẫn vui

Tiếng ca vang dội núi rừng Tây Sơn Thượng.
oOo
Lúc bấy giờ xa giá của chúa Võ vương đến nghỉ đêm tại phủ Quy Nhơn.
Ngô Mãnh chia quân cấm vệ canh phòng cẩn mật, tự mình lúc nào cũng
đeo gươm canh ngay cửa dinh của chúa.
Canh ba đêm ấy bỗng nghe lính gác la rân:
- Thích khách! Có Thích khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.