TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 469

- Lúc chưa gặp vua, mới nghe Hữu Chỉnh nói ta những tưởng vua vì bất
đắc dĩ mới gả công chúa cho ta. Nếu nhận là ép người, bất nghĩa. Giờ tận
mắt thấy vua thật lòng muốn nhận ta làm phò mã, nên chối từ hoá ra là khi
quân thất lễ, nên ta phải thuận lòng. Vả lại, ta không bất nghĩa với vua Lê
mà được làm phò mã thì càng danh chánh ngôn thuận phò vua nhà Lê, ắt có
lợi cho việc tiến thoái về sau để thống nhất sơn hà. Văn Kỷ chớ nghĩ rằng
ta say đắm nhan sắc của công chúa mới phải đối văn.
Trần Văn Kỷ vui vẻ nói:
- Trai anh hùng, gái thuyền quyền. Mối lương duyên này thật là do trời sắp
đặt.
Đến ngày cưới, Nguyễn Huệ dâng lễ vật cho vua Lê, rước công chúa Ngọc
Hân về soái phủ (Là phủ Chúa Trịnh lúc trước). Nhân dân ở thành Thăng
Long hay tin đi xem đông như kiến, mọi người đều tấm tắc khen rằng:
- Công chúa con vua nước ta lại lấy em vua nước Tây Sơn. Thật trai tài gái
sắc, xứng đôi phải lứa xứ này chưa từng thấy. Phò mã ắt phải giữ nước cho
cha vợ, lo gì nước chẳng yên.
Rước Ngọc Hân về soái phủ rồi, Nguyễn Huệ hỏi Ngọc Hân rằng:
- Công chúa không thương thì thôi sao ra câu đối hiểm như vậy? Ngộ nhỡ
tôi không đối được hoá ra công chúa muốn làm bẽ mặt tôi ư?
Ngọc Hân đáp:
- Khi ra về đối này thiếp đã nghĩ trước, chỉ có anh hùng trong thiên hạ mới
đối được mà thôi. Phu quân là người anh hùng quan thế sao lại chẳng đối
được câu này.
Nguyễn Huệ nắm tay Ngọc Hân nói:
- Mới gặp mặt lần đầu đã đoán biết anh hùng. Ta với nàng thật là tri kỷ.
Anh hùng quán thế sánh duyên cùng tuyệt thế giai nhân, ấy chẳng phải là ý
trời ư?
Nói rồi hai người cũng dắt tay nhau vào động phòng hoa chúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.