TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 514

Lê Duật nói:

- Tôi chịu ơn tri ngộ của tướng quân xin đem thân khuyển mã báo đền.
Nhưng Nguyễn Duy là người phản phúc tôi vẫn lấy làm lo lắm. Mạng tôi
nào có sá gì, chỉ e rằng thua binh làm nhục mệnh của tướng quân mà thôi.

Nguyễn Hữu Chỉnh an ủi Lê Duật rằng:

- Lòng trung của Duật thật đáng khen thay. Hiểu được bụng người trung
nghĩa thì dễ, hiểu được lòng dạ của kẻ phản phúc mới là việc khó. Vậy mà
ta hiểu được bụng của Nguyễn Duy đó. Nguyễn Duy ở cái thế phải phản
Nguyễn Huệ mà không thể phản ta. Ngươi hãy an tâm mà đi đi. Nếu
Nguyễn Duy và Nguyễn Huỳnh Đức mà đem quân đánh tới, ngươi cứ bỏ
Thanh Hóa mà chạy về đây, có gì ta cũng không bắt tội.

Lê Duật liền thưa rằng:

- Tướng quân đã nói chắc thế tôi thật là an lòng. Tin ở lòng người là việc
dễ, tin ở người tài mới là việc khó. Vậy mà tôi đã tin tài của tướng quân đó.
Nếu tướng quân đoán lầm, Duật tôi quyết bỏ mình không bỏ đất.

Nói rồi từ biệt Hữu Chỉnh mà đi. Lê Duật đi rồi, con Chỉnh là Nguyễn
Hữu Du bước ra hỏi:

- Nay các tướng đã được phong hầu, còn con đã từng theo cha xông pha
trận mạc sao cha không phong tước cho con.

Chỉnh cười đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.