TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 88

cũng không thể điều ra mặt Bắc mà bỏ các nơi hiểm yếu ở mặt Đông và
mặt Nam thành Quy Nhơn được.
Nguyễn Nhạc thở dài nói:
- Nếu lấy được đèo Thạch Tân thì quân ta có sợ gì ba vạn quân của chúng -
Nhạc chợt nhớ điều gì liền hỏi - Nguyễn Huệ liệu việc không sai. Sao Huệ
biết rằng đèo Thạch Tân lại khó đánh?
Hiến đáp:
- Đèo Thạch Tân địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đánh. Ai lấy được đèo này
phải từ trên đánh xuống, địch quân chỉ có một con đường độc đạo từ dưới
đi lên, chẳng khác đèo Cù Mông ở phía Nam. Nhưng khi ta đánh thành Quy
Nhơn thì Khắc Tuyên mở cổng Bắc thành mà chạy, nên binh triều ở đèo
Thạch Tân hay được đã kíp đề phòng.
Nguyễn Nhạc nói:
- Theo ý tôi, ở địa giới huyện Phù Ly và Bồng Sơn có một đường đèo(2)
nằm giữa hai ngọn núi Lại Khánh ở phía Tây và núi Bích Kê ở phía Đông.
Ta đem năm ngàn quân đến phục ở hai sườn núi này, rồi truyền cho Nhậm
và Dũng chờ quân Tôn Thất Hương đến thì ra đánh rồi giả thua mà chạy,
nhử cho chúng lọt vào đèo này phục binh ta đổ ra đánh nhất định phải
thắng. Quân sư thấy thế nào?
Văn Hiến đáp:
- Lúc tôi còn ở kinh thành có nghe anh em Tôn Thất Hương, Tôn Thất Tiệp
đều là tướng trí dũng và trung nghĩa. Kế này chưa hẳn đã dụ được Tôn Thất
Hương. Nhưng nếu Tôn Thất Hương không dám tiến binh thì ta dựa vào
thế hiểm yếu của núi Lại Khánh và Bích Kê mà bảo toàn lực lượng, giữ
vững từ huyện Phù Ly trở vào. Ấy cũng là thượng sách vậy. Trại chủ nên
theo kế ấy mà làm.
Nguyễn Nhạc bèn để Nguyễn Lữ, Nguyễn Thung ở lại giữ thành Quy Nhơn
rồi hạ lệnh xuất quân.

Chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.