THẠCH HẦU - Trang 108

“Vào việc thôi, Mel.”
Người đàn ông gày gò nhận cái túi, đeo găng tay len và lấy cái ống ra,

chỉ cầm vào hai đầu ống. “Tôi sẽ dùng VMD.”

Phương pháp lắng đọng kim loại trong chân không được coi là chiếc

Rolls-Royce trong các loại phương pháp lấy dấu vân tay. Công nghệ này
bao gồm việc mạ một lớp kim loại siêu mỏng lên vật thể để in ra rồi chiếu
sáng nó. Sau vài phút Cooper đã có một hình ảnh sắc nét của vài dấu vân
tay. Anh ta chụp lại chúng rồi quét ảnh vào máy tính để gửi tới AFIS. Anh
ta đưa mấy bức ảnh cho Thom để gắn lên.

“Chuyện ở bãi biển là vậy, Rhyme à,” Sachs nói.
Nhà tội phạm học liếc nhìn biểu đồ. Các vật chứng mới kể với anh rất

ít. Nhưng anh không nản lòng; công việc phân tích tội phạm là như vậy. Nó
giống như thảy cả ngàn mảnh tranh ghép rắc rối lên một chiếc bàn - lúc đầu
sẽ rất khó hiểu; chỉ sau nhiều lần thử và sai và phân tích thì khung hình mới
dần hiện ra. Anh nói, “Tiếp theo đến chiếc xe tải.”

Sachs lại gắn mấy bức ảnh chụp xe tải lên bảng trắng.
Nhận ra một địa điểm trong phố Tàu từ bức ảnh Polaroid, Coe nói,

“Quanh trạm dừng tàu điện ngầm kia rất đông người qua lại. Chắc phải có
vài nhân chứng chứ.”

“Không ai trông thấy gì hết,” Sachs nói một cách chua chát.

“Tôi đã nghe câu đó ở đâu rồi ấy nhỉ,” Sellitto nói thêm. Rhyme biết

điều đó thật đáng ngạc nhiên. Những công dân bình thường bỗng trở nên
câm điếc như thế nào mỗi khi một tấm phù hiệu vàng được giơ ra trước mặt
họ.

“Biển số thì sao?” Rhyme hỏi.
“Bị ăn cắp từ một cái xe tải trong bãi đỗ xe ở Hạt Suffolk,” anh cảnh

sát lực lưỡng của phòng án mạng nói. “Ở đó cũng không có nhân chứng.”

“Cô tìm được gì trong xe tải?” Anh ta hỏi Sachs.
“Họ đã đào một đám cây lên và nhét nó vào sau xe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.