THẠCH HẦU - Trang 236

luôn sẵn sàng lắng nghe anh nói, coi trọng anh. Không có nhiều người làm
được như vậy.

Người đàn ông gầy gò nhìn lên và trông thấy con trai họ đang đứng ở

ngưỡng cửa. Hai mắt Lương đang mở to và thằng bé đang khóc.

“Ra xem ti vi đi con,” Vũ bảo nó.
Nhưng thằng bé không nhúc nhích. Nó cứ nhìn mẹ mãi.
Anh đứng dậy. “Kim Mỹ,” anh quát. “Qua đây.”

Một lát sau con gái anh xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Vâng, Baba?”
“Mang ít quần áo sạch cho mẹ con.”
Con bé biến mất và quay lại ngay với một cái quần thun màu xanh

dương và một áo thun. Hai cha con thay quần áo cho vợ anh. Kim Mỹ lấy
một tấm khăn sạch và lau trán cho mẹ.

Sau đó Vũ đi sang cửa hàng bán đồ điện tử ở bên cạnh căn hộ. Anh

hỏi nhân viên ở đó bệnh viện gần nhất ở đâu. Người đàn ông cho anh biết
có một phòng khám lớn cách đây không xa. Anh ta viết xuống địa chỉ bằng
tiếng Anh, đúng như Vũ đã yêu cầu; anh đã quyết định sẽ chi tiền gọi một
chiếc taxi để đưa vợ tới phòng khám, và anh cần mảnh giấy ghi địa chỉ để
cho tài xế xem; tiếng Anh của anh rất tệ. Khi trở lại căn hộ anh nói với con
gái, “Bố mẹ sẽ quay về sớm. Nghe bố nói cho kĩ nhé. Con không được mở
cửa cho bất kì ai. Con có hiểu không?”

“Vâng, thưa bố.”
“Con và em con phải ở trong nhà. Không được ra ngoài dù với bất kì lí

do gì.”

Cô bé gật đầu.
“Khóa cửa và cài chốt sau khi bố mẹ đi.”
Vũ mở cửa, đưa một tay cho vợ bám rồi bước ra ngoài. Anh dừng

bước, lắng nghe tiếng cạch của chốt cửa và tiếng rột roạt của sợi dây xích.
Rồi họ bắt đầu đi bộ xuống phố Canal, đầy người lại qua, quá nhiều cơ hội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.