“Có chuyện gì?”
“Một chỗ vướng,” Rhyme nói chậm rãi. “Tôi có một chỗ vướng.”
Niềm vui sướng ban đầu khi tìm được nhà Trương tan đi.
Đầu Rhyme từ từ xoay từ bên này sang bên kia trong lúc anh đọc lại
những chữ viết cẩn thận của Thom và các bức ảnh chụp cùng những mẩu
bằng chứng khác trong vụ án này, mỗi mảnh đều thêm vào một câu chuyện
u ám, giống như chữ viết tượng hình trong các lăng mộ Ai Cập cổ đại.
Anh nhắm chặt mắt và để thông tin vút qua tâm trí mình như thể chiếc
xe Camaro của Sachs đang lao đi.
Đây là câu trả lời, Rhyme nghĩ, mở mắt ra lần nữa và lại nhìn vào từng
mục.
Vấn đề duy nhất là chúng ta không biết câu hỏi.
Thom xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Đã đến giờ tập ROM,” trợ lý nói.
Các bài tập phạm vi hoạt động rất quan trọng với người bị liệt tứ chi.
Chúng giữ các cơ bắp không bị teo, cải thiện lưu thông máu, đồng thời
cũng có tác dụng tốt cho tâm lý, dù Rhyme công khai chối bỏ tác dụng này.
Tuy nhiên những bài tập của anh được thiết kế một phần trên giả định rằng
ngày nào đó anh sẽ lại dùng được các cơ bắp của mình.
Vì vậy mặc dù anh vẫn càu nhàu, phàn nàn và gây khó dễ cho Thom
đủ điều khi viên trợ lý thành thục tiến hành các bài ROM rồi đo lường kết
quả, anh vẫn âm thầm mong ngóng đến bài tập hàng ngày này. Tuy nhiên,
hôm nay Rhyme lừ mắt với trợ lý và chàng trai trẻ nhận ra thông điệp ngay.
Anh ta lùi lại hành lang.
“Anh đang nghĩ gì đấy?” Sellitto hỏi.
Rhyme không trả lời.
Tâm trí anh trong lúc thực hành những bài tập phạm vi hoạt động của
riêng nó không hề bị bị giới hạn bởi điều gì, khác hẳn tứ chi bất động của
anh. Chiều cao vô hạn, chiều sâu vô hạn, cả quá khứ và tương lai. Giờ đây
nhà tội phạm học lần theo những đầu mối bằng chứng mà họ thu thập được