THẠCH HẦU - Trang 478

lại Trung Quốc.”

Sachs gật đầu chậm rãi rồi vẫy tay gọi nhân viên xã hội sang một bên.

Cô thì thào. “Cô bé là con gái. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra cho những cô bé
mồ côi ở Trung Quốc không?”

“Con bé sẽ được nhận nuôi.”
“Có thể,” Sachs nói một cách nghi ngờ.
“Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng mình phải làm theo luật. Nghe này,

chúng tôi luôn làm như vậy và chưa từng nghe phàn nàn gì về những vấn
đề bọn trẻ gặp phải khi quay lại quốc gia tiếp nhận.”

Quốc gia tiếp nhận... Cụm từ này cũng làm cô phiền não y như lối nói

‘kẻ không giấy tờ’ của Coe. Sachs hỏi. “Cô có bao giờ nghe được gì sau khi
lũ trẻ quay về không chứ?”

Wilson do dự. “Không.” Rồi cô ta gật đầu với đặc vụ INS, người đang

nói tiếng Hoa với nhà Trương. Khuôn mặt Mỹ Mỹ bất động nhưng cô vẫn
gật đầu và dẫn bé tới chỗ nhân viên xã hội. “Con bé sẽ..Mỹ Mỹ nói. Rồi cô
cau mày cố nghĩ ra từ tiếng Anh.

“Vâng?” Nhân viên xã hội hỏi.

“Con bé sẽ được chăm sóc tốt phải không?”
“Có, sẽ là như vậy.”
“Nó rất ngoan. Mất mẹ. Đảm bảo là nó được chăm tốt nhé.”

“Tôi sẽ đảm bảo.”
Mỹ Mỹ nhìn cô bé rất lâu rồi quay lại chú ý tới cậu con nhỏ của mình.
Wilson bế Bảo Nhi lên. Con bé nheo mắt trước bộ tóc đỏ của Sachs và

giơ tay ra túm một mớ tóc với vẻ tò mò. Khi nó giật mạnh, Sachs cười lớn.
Nhân viên xã hội bắt đầu ra xe.

“Ting!” Giọng khẩn thiết của người phụ nữ vang lên. Sachs nhận ra

câu đó là “chờ” hoặc “dừng”. Cô quay sang và thấy Trương Mỹ Mỹ đang đi
về phía họ.

“Vâng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.