“Vâng,” cô nói, mắt không để ở chỗ người đàn ông cô đang nói
chuyện cùng, mà là nhìn Bảo Nhi. “Hắn bị bắt rồi.”
Trương nói, “cô là người quan trọng trong việc bắt giữ hắn?”
Sachs cười. “Tôi có tham dự, đúng vậy.”
“Cảm ơn cô.” Người đàn ông có vẻ muốn nói thêm nhưng tiếng Anh
của anh ta vẫn còn khó khăn. Anh ta nghĩ một lát rồi hỏi. “Tôi có thể hỏi cô
không? Người đàn ông, lớn tuổi, đã bị giết trong căn hộ của Quỷ? Xác ông
ấy đâu?”
“Cha anh phải không?”
“Phải.”
“Ở nhà xác thành phố. Trong Manhattan.”
“Ông ấy cần một đám tang đúng nghĩa. Điều đó quan trọng.”
Sachs nói. “Tôi sẽ đảm bảo là ông ấy không bị chuyển đi. Sau khi anh
xong việc chỗ INS anh có thể sắp xếp để một nhà tang lễ tới đưa ông ấy
đi.”
“Cảm ơn cô.”
Một chiếc Dodge màu xanh nhỏ bé với dấu triện của thành phố New
York tấp lại hiện trường. Một người phụ nữ da đen trong bộ vest màu nâu
bước ra, mang theo chiếc cặp táp. Người phụ nữ nói chuyện với đặc vụ INS
và Sachs. “Tôi là Chiffon Wilson. Tôi là nhân viên xã hội của Cơ quan bảo
trợ trẻ em.” Một tấm thẻ được đưa ra.
“Cô đến vì đứa bé à?”
“Đúng vậy.”
Trương liếc nhanh vợ mình. Sachs hỏi. “Cô sẽ mang bé đi?”
“Chúng tôi buộc phải làm vậy.”
“Nó không ở cùng với họ được sao?”
Wilson lắc đầu thông cảm. “Tôi e là không. Họ không có ràng buộc
nào với cô bé. Cô bé là trẻ mồ côi tới từ một quốc gia khác. Bé sẽ phải quay