THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 232

- Vâng, con đi đây. Lúc nữa con sẽ về với mẹ.

Nói vậy nhưng Thào Mỷ chưa đi. Chị đi sao được khi bao năm nay

mới gặp lại mẹ chồng trong tình trạng ốm yếu thế này. Thào Mỷ ra cổng
dinh nghe ngóng. Ruột gan chị nóng như lửa đốt. Lát sau Thào Mỷ quay
lại, lo lắng hỏi thầy lang:

- Bệnh tình mẹ tôi thế nào. Có nặng lắm không?

- Không nặng lắm đâu. Bà ấy chỉ bị đuối sức do mệt quá và có những

xáo trộn về tâm thần. Hình như gần đây bà ấy có chuyện gì phải nghĩ ngợi
nhiều quá. Nhưng chị không phải lo đâu, chỉ cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi
mấy ngày là bà ấy khỏe lại thôi. Chiều nay tôi sẽ cắt cho bà ấy mấy thang
thuốc, sắc uống cho mau khỏe.

Nghe thầy lang nói thế Thào Mỷ thấy bớt lo lắng. Chị nhìn mẹ chồng

bằng ánh mắt xót xa, thương cảm. Chị muốn ôm lấy bà Mùa, khóc thật to,
thật nhiều để vơi đi những vướng bận đang chứa chất trong lòng. Nhưng
lúc này thì đành phải nén tâm.

Thấy Thào Mỷ nấn ná chưa đi, Mùa giục:

- Con dâu vẫn còn ở nhà làm gì. Đi nhanh lên kẻo không kịp!

- Vâng, con đi đây. Mẹ hãy ngủ một chút cho lại sức!

Trước khi đi, Thào Mỷ nói với thầy lang:

- Ông cứ ở đây xem chừng mẹ tôi. Có việc gì cần thì ông sai bảo đứa

hầu. Tôi vướng việc bận phải đi ngay bây giờ!

Đôi mắt Mùa ướt nhòa nhìn theo bóng Thào Mỷ. Bà thấy thương đứa

con dâu vô cùng. Bà nghĩ, nó đẹp như thế, ngoan hiền như thế tưởng sẽ
được sung sướng, nào ngờ nó khổ quá. Thằng Chứ Đa đã làm nó khổ mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.